Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1612: Từ từ tâm sự (1)

Bạch Tiểu Thăng châm kim, thành công cứu tỉnh ông cụ nhà họ Đổng, ông cụ Cát Thiên Thanh kia đúng là một người nhanh nhẹn, trực tiếp ném lại một câu “thầy giáo nhỏ, hẹn gặp lại" rồi quay người rời đi. Chờ người nhà họ Đổng nhận ra thì ông ấy đã đi mất. Nhưng sau đó, Đổng Thiên Lộ vẫn đưa ra một tờ chi phiếu, sai người cầm qua.

Theo lời Đổng Thiên Lộ nói, nhà họ Đổng không để người ra sức phải chịu thua thiệt.

Bà chủ nhà họ Đổng thấy Bạch Tiểu Thăng cứu tỉnh chồng mình thì cảm kích không thôi, luôn miệng nói cảm ơn.

Thái độ của chị em Đổng Thiên Lộ với Bạch Tiểu Thăng cũng vậy.

Thậm chí, sau khi ông Đổng bình tĩnh lại, cũng nói cảm ơn Bạch Tiểu Thăng.

Mặc Tử Nhạc, Tư Mã Quốc Doanh thật sự bội phục bản lĩnh của Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng có thể làm được chuyện mà ngày cả Cát Thiên Thanh cũng không thể làm được. Mặc dù không thể chứng minh y thuật của anh giỏi hơn Cát Thiên Thanh, nhưng đã chứng tỏ anh có chỗ hơn người.

Đối với người tài giỏi thì nên kính nể, bất luận tuổi tác nhỏ hay lớn.

Bạch Tiểu Thăng lại dạy cho bà chủ nhà họ Đổng một vài cách massage trị liệu vật lý, bảo bà thường xuyên thực hiện, có thể giảm bớt khó chịu cho ông cụ nhà họ Đổng, đồng thời kê một đơn thuốc Đông y, củng cố, bồi dưỡng căn bản, có ích cho việc điều dưỡng.

Người nhà họ Đổng càng cảm ơn anh nhiều hơn.

Cuối cùng, Bạch Tiểu Thăng căn dặn ông Đổng nên nghỉ ngơi nhiều, lại ra hiệu cho mọi người rời đi.

Mặc Tử Nhạc, Tư Mã Quốc Doanh đi theo phía sau Bạch Tiểu Thăng, nghiễm nhiên xem lời nói của anh là mệnh lệnh.

Đám người Bạch Tiểu Thăng vừa ra khỏi phòng, Đổng Thiên Lộ cũng đi ra theo, chỉ để lại Đổng Thiên Tú ở lại cùng cha mẹ.

Có thể khiến cho “nữ vương” nhà họ Đổng tại Bắc Phong Holdings tự mình đưa tiễn, trên mặt Mặc Tử Nhạc, Tư Mã Quốc Doanh cũng thấy có phần vinh quang, nhưng bọn họ cũng biết, phần vinh quang này đều là nhờ vào Bạch Tiểu Thăng, bọn họ chỉ theo chân dính chút ánh sáng mà thôi.

Căn phòng này cách phòng trong và gian ngoài có một bức tường, ngăn ra thành một hàng lang nhỏ.

Chờ đám người Bạch Tiểu Thăng vòng qua hàng lang, đến bên ngoài phòng khách, mọi người đều đồng loạt nhìn sang.

Vừa rồi, bọn họ chỉ nhìn thấy cảnh tượng ông cụ Cát Thiên Thanh mang theo hòm thuốc con không nói một lời, trên gương mặt đầy vẻ chán nản, vội vàng rời đi.

Mỗi người đều có vài phần kinh ngạc, không biết rõ bên trong xảy ra chuyện gì.

Quản sự Vương kia thì đuổi theo tiễn Cát Thiên Thanh ra ngoài, muốn hỏi một câu về tình hình bên trong, kết quả một chữ cũng không hỏi được, đành phiền muộn ra về.

Lúc này, mọi người thấy Đổng Thiên Lộ vừa nói vừa cười với Bạch Tiểu Thăng đi ra, phía sau là Mặc Tử Nhạc, Tư Mã Quốc Doanh. Trên mặt Đổng Thiên Lộ hoàn toàn không có vẻ gì buồn phiền, mọi người lại biết được tình hình bên trong tuyệt đối là tốt.

Nhưng cái "tốt" này hẳn không liên quan tới ông cụ Cát Thiên Thanh.

Nói cách khác, Đổng Thiên Lộ vừa nói vừa cười đi ra với người nào thì là người đó.

Kết hợp với đãi ngộ của Bạch Tiểu Thăng lúc này, trong lòng mọi người này thật sự vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ.

Chẳng lẽ người trẻ tuổi này mới là nhân vật chính cứu chữa ông cụ nhà họ Đổng hôm nay sao?

Ông cụ Cát Thiên Thanh không thể so sánh với cậu ta nên xấu hổ và giận dữ rời đi?

Kết hợp với vừa rồi, Bạch Tiểu Thăng và ông cụ Cát Thiên Thanh ở bên ngoài từng xung đột...

Mọi người nhớ lại vẻ mặt của Cát Thiên Thanh, càng nghĩ càng thấy đúng là như vậy!

Trong giây lát, ánh mắt mọi người nhìn Bạch Tiểu Thăng đầy kinh ngạc.

Người trẻ tuổi này thật sự lợi hại như vậy sao?!

Dựa vào việc cậu ta cứu ông cụ nhà họ Đổng, vậy ở nhà họ Đổng cậu ta sẽ là khách nhân tôn quý nhất!

Ngay lập tức, quản sự Vương quả thật giống như chim sợ cành cong, co người rụt cổ, lùi lại phía sau.

Bây giờ, anh ta thật sự muốn tìm một chỗ không người, tát cho mình mấy cái, đánh tội mình có mắt không tròng.

Không có chuyện gì, anh ta đi trêu chọc người tuổi trẻ kia làm gì chứ?

Quản sự Trần dẫn Bạch Tiểu Thăng đến thì cười vô cùng hưng phấn.

Sau chuyện này, cô chủ Đổng Thiên Lộ không tránh khỏi sẽ thưởng lớn cho hắn, nhà họ Đổng chưa bao giờ để người giúp việc phải chịu thiệt.

Lúc này, Đổng Thiên Lộ ngừng cười nói với Bạch Tiểu Thăng và nhìn về phía các bác sĩ ở đây, vẻ mặt tươi cười khiêm tốn nói:

- Cảm ơn mọi người đã đến nhà khám và chữa bệnh cho cha tôi. Bây giờ, tình trạng sức khỏe của cha tôi đã ổn định, dĩ nhiên không có vấn đề gì đáng ngại, mời các vị quay về.

Đổng Thiên Lộ lại nói tiếp một câu:

- Sau này, tôi sẽ phái người đi nhà các vị để đưa tiền công, sau này nếu có việc cần, vẫn hi vọng các vị có thể dùng hết sức lực giống như hôm nay.

Nghe Đổng Thiên Lộ lên tiếng, mấy bác sĩ kia vội vàng đáp lại, thái độ cũng vô cùng cung kính và khiêm nhường.

Cho dù những người này đều có thân phận không tầm thường, nhưng ở trước mắt bọn họ lại là người đứng đầu Bắc Phong Holdings, Đổng Thiên Lộ!

Đây chính là nhân vật cùng đẳng cấp với Lục Vân của Đằng Vân!

Qua lại thân thiết với cô ta chỉ có lợi ích lớn chứ không có hại.

Đổng Thiên Lộ nhìn mọi người mỉm cười gật đầu, bảo các vị quản sự tiễn mấy bác sĩ về.

Tư Mã Quốc Doanh cũng chào từ biệt, đồng thời đưa cho Bạch Tiểu Thăng một tấm danh thiếp.

Ông ta thấy, y thuật của người trẻ tuổi này tốt, tin tưởng cũng xuất thân từ gia đình danh giá.

Tư Mã Quốc Doanh cũng muốn sau này có thể qua lại thân thiết với anh nhiều hơn.

Dù sao, Bạch Tiểu Thăng cũng công nhận thực lực của ông, để cho ông cũng có thể tham gia vào đoàn chuyện gia chữa trị sau này cho ông Đổng, điều này ít nhiều cũng xem như có chút tình cảm.

Đương nhiên, nếu như Tư Mã Quốc Doanh biết thân phận của Bạch Tiểu Thăng, vậy nhất định sẽ càng thêm kinh ngạc, càng thích kết giao.

Bạch Tiểu Thăng này là người đứng đầu trong giới kinh doanh, còn giỏi hơn Đổng Thiên Lộ của Bắc Phong Holdings một bậc, đó là tồn tại đáng tôn sùng tới mức nào!

Có thể quen biết anh sẽ có ích cho tương lai của Tư Mã Quốc Doanh!

Phải biết rằng, ở phương đông và phương tây, bác sĩ luật sư đều là nghề nghiệp cao quý, nhưng nghề nghiệp cao quý này cũng cần có mạng lưới quan hệ cao cấp hơn chống đỡ, bọn họ cũng rất nóng lòng được qua lại với những nhân vật có cấp bậc cao hơn.

Tư Mã Quốc Doanh vừa đi, Mặc Tử Nhạc đã muốn kéo Bạch Tiểu Thăng đi cùng.

- Anh Mặc, thật ra anh Bạch và tôi cũng là quen biết cũ, tối nay vốn tính mời anh ấy tới nhà của tôi làm khách, bây giờ anh ấy có thể qua đây cũng là vừa đúng lúc.

Đổng Thiên Lộ thấy thế, mỉm cười giải thích với Mặc Tử Nhạc.

Ý cô ta là muốn giữ Bạch Tiểu Thăng lại.

Mặc Tử Nhạc biết Bạch Tiểu Thăng và Đổng Thiên Tú là bạn, nhưng không biết hôm nay anh có hẹn với nhà họ Đổng, nên lập tức mỉm cười gật đầu:

- Được, vậy tôi sẽ không quấy rầy nữa.

- Hay là anh Mặc cũng ở lại ăn bữa cơm rau dưa, được không?

Đổng Thiên Lộ cười hỏi thăm.

- Không cần, ngài quá khách sáo rồi.

Mặc Tử Nhạc mỉm cười lập tức từ chối, lại nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Nếu như vậy, tôi đi trước đây. Sau này chúng ta liên lạc lại.

Bạch Tiểu Thăng và Mặc Tử Nhạc trao đổi cách thức liên lạc, thậm chí Mặc Tử Nhạc còn mời Bạch Tiểu Thăng tới nhà làm khách, Bạch Tiểu Thăng nói có cơ hội sẽ qua.

- Vậy là được rồi. Có thời gian, chúng ta lại ngồi nói chuyện.

Bạch Tiểu Thăng cũng không thay Đổng Thiên Lộ giữ hắn lại, mỉm cười nói với Mặc Tử Nhạc.

Cuối cùng, Mặc Tử Nhạc cũng được quản sự Trần đưa đi.

- Đối với những bác sĩ khác, một lúc tôi sẽ phái người đưa qua tờ séc trăm nghìn đô la, đó là tiền công bọn họ đã bỏ công việc, lập tức chạy tới đây, cũng phù hợp với thân phận của mỗi người bọn họ. Tôi cảm ơn bọn họ, cho bọn họ đủ mặt mũi.

Đổng Thiên Lộ mỉm cười và nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Cát Thiên Thanh, Tư Mã Quốc Doanh cao hơn một chút, ngài Mặc Tử Nhạc còn cao hơn bọn họ, vậy hôm nay ngài Bạch Tiểu Thăng ra sức nhiều nhất, tôi nên trả bao nhiêu tiền khám bệnh thì mới thích hợp đây?

Đổng Thiên Lộ cười nhìn Bạch Tiểu Thăng nói.

- Mời tôi uống chén trà là được.

Bạch Tiểu Thăng cười.

Tiền, anh không thiếu.

Coi đây là cảm ơn, lại không quá mất lòng.

Đổng Thiên Lộ cười, dùng tay ra hiệu cảm ơn Bạch Tiểu Thăng:

- Không chỉ uống trà, anh Bạch, mời anh qua thư phòng tôi ngồi một lát, chúng ta “từ từ tâm sự”!

Bạch Tiểu Thăng nhìn gương mặt xinh đẹp của Đổng Thiên Lộ, còn có đôi mắt sáng như ánh trăng, quả thật là đôi mắt biết nói, anh cũng cười:

- Vậy nói chuyện một lát!

Trước khi tới, hắn và Vương Hách Lôi đã "trò chuyện không tệ", lúc này, hắn và Đổng Thiên Lộ cũng có thể trò chuyện rất khá.

Dù sao, Bạch Tiểu Thăng và Đổng Thiên Tú là bạn, còn có chút ân nghĩa.

Lúc này, anh vừa cứu ông cụ nhà họ Đổng.

Theo người ngoài, Đổng Thiên Lộ có thủ đoạn đặc biệt, lòng dạ ác độc hung hăng mạnh mẽ, ngay cả Mã Tông Đình cũng phải kiêng kỵ cô ta vài phần.

Nhưng Bạch Tiểu Thăng nhìn thái độ của cô ta với em trai ruột của mình và cha mẹ, lại biết được cô ta là một người rất coi trọng gia đình.

Hơn nữa, từ sau khi Bạch Tiểu Thăng cứu ông cụ nhà họ Đổng, ánh mắt Đổng Thiên Lộ nhìn anh rõ ràng đã chân thành hơn rất nhiều.

Dưới tình huống này, tự nhiên có thể nói chuyện tốt.

Cuối cùng, Bạch Tiểu Thăng được Đổng Thiên Lộ mời đến thư phòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận