Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2093: Hướng đi của các nơi (2)

Biến cố trên phương diện này quá nhiều, quá lớn, chỉ dựa vào suy đoán là không được, chỉ có thể đi bước nào nhìn bước đó, gặp chiêu phá chiêu.

Ôn Ngôn lại nhắc nhở, lúc này trụ sở chính bên kia không biết có ai đang thao túng dư luận, đang bàn luận ầm ĩ về chuyện này, ảnh hưởng không tốt, sợ rằng bất kể Saitou có kết quả thế nào hình tượng cũng sẽ bị giảm mạnh, về sau sợ rằng không có hy vọng lên chức trong tập đoàn.

Kết thúc cuộc nói chuyện với Ôn Ngôn xong, Bạch Tiểu Thăng lại im lặng một lúc lâu, loay hoay với điện thoại một lát.

Cả buổi chiều, Bạch Tiểu Thăng không có chuyện gì, thậm chí có thể nói là "yên tĩnh".

Cùng lúc ở đoàn thương nghiệp không có việc gì, công việc cũng không, còn có chỗ của Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng tạm thời không có tin tức.

Bạch Tiểu Thăng ngoại trừ nghịch điện thoại và trò chuyện với vài người thì ngủ một giấc ngủ trưa, yên tĩnh xem sách, ngược lại cũng thanh nhàn hiếm có.

Chỗ của Bạch Tiểu Thăng không có việc gì, nhưng ở bên bờ kia đại dương, Caroline lại đang tiếp tục trao đổi với Phó tổng giám đốc Ma Căn về số phận và tiền đồ liên quan đến tập đoàn khu Châu Phi.

Bạch Tiểu Thăng xem như là “một ở đầu” ở khu Châu Phi bên kia, thành công kéo cha con Brown vào trong vòng xoáy, nhưng trong đó đám người Caroline và phó tổng giám đốc Ma Căn cũng không nhàn rỗi, lực lượng của bọn họ cũng đang âm thầm trợ giúp.

Sức khỏe của tổng giám đốc sự nghiệp khu Châu Phi - ngài Brown vẫn không tốt, sớm đã có ý định từ chức, cho dù bởi vì biến cố này, liều chết không từ chức cũng không thể chống đỡ được bao lâu, một khi chuyện con của ông ta - Saitou được xác định là sự thật, hội nghị cao nhất tại trụ sở chính của tập đoàn cũng sẽ không cho phép ông ta ngồi lại chỗ này.

Đến lúc đó, ngài Brown từ chức chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.

Phó tổng giám đốc điều hành khu Châu Phi Saitou, là trung tâm của cuộc rối loạn này. Một khi hắn bị loại bỏ chức vụ lãnh đạo cấp cao, vậy hai quyền lực lớn tồn tại ở tập đoàn khu Châu Phi của hai cha con bọn họ cũng không còn.

Đến lúc đó, ai lên chức, trên thái độ là "Hướng đông" hay là "Hướng tây" sẽ phát sinh ảnh hưởng rất lớn đối với “cân bằng” trong trụ sở chính nhiều năm như vậy.

Đám người Lộ Thành An, Lý Vận Nguyên chắc chắn sẽ chú ý mật thiết vào chuyện này, nói không chừng đang tìm cách can thiệp.

Mà trong chuyện này, rõ ràng Caroline còn có phó tổng giám đốc Ma Căn càng là cao thủ đánh cờ, ngay lúc đầu đã âm thầm không chế.

Phía sau cánh cửa đóng kín, hai người bàn luận về chuyện này không hề cấm kỵ. Dù sao, đây là cuộc nói chuyện chân thành của hai "Bạn liên minh vững chắc" lớn:

- Cùng với giúp đỡ ngài Brown, giúp đỡ Phó tổng giám đốc điều hành Saitou vượt qua cửa ải khó khăn, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, tôi cảm thấy bỏ đá xuống giếng càng phù hợp với lợi ích của chúng ta hơn, cũng hợp tới sở thích của tôi hơn.

Caroline vừa lắc cái ly trong tay, uống chai rượu vang mấy trăm nghìn đô la của phó tổng giám đốc Ma Căn, vừa cười nói.

Phó tổng giám đốc Ma Căn cũng cười rất thoải mái, chỉ có điều vẫn căn dặn:

- Chắc chắn không được để cho bất kỳ kẻ nào để ý đến tồn tại của chúng ta trong chuyện này, hễ là chuyện cần làm, cô nói với người bên dưới, tạm thời điểm đến thì ngừng, nếu như đám người Bạch Tiểu Thăng không hiểu, lại điểm thêm một chút nữa, phải chuẩn bị đi từng chút một, kiên nhẫn một chút, không được kéo chúng ta vào! Tuy nói lão Brown là con thú bị nhốt, nhưng chó già vẫn có hai cái răng!

- Tôi sắp xếp thì ngài cứ yên tâm đi.

Caroline cười toe toét, hàm răng trắng sạch lộ ra.

Phó tổng giám đốc Ma Căn cười tự giễu:

- Bọn họ sẽ không ngờ tới, trong chuyện điều tra cha con lão Brown, chúng ta lại vô hình “giúp đỡ” người bên phía Bạch Tiểu Thăng, thực sự khó có thể tưởng tượng được. Sợ rằng lão Brown cũng tuyệt đối sẽ không nghĩ tới. Không có cách nào, quyết định khôn sống mống chết thôi.

Caroline cũng cười gật đầu.

Sau này, khi bên phía Bạch Tiểu Thăng tiến hành điều tra, bọn họ cũng sẽ đúng lúc cung cấp một ít lực lượng và giúp đỡ âm thầm đẩy mạnh, để tiến độ bên kia được nhanh hơn.

Cho dù lão Brown quay về trụ sở chính đi mọi nơi, muốn hóa giải chuyện này, bọn họ sẽ bằng mặt không bằng lòng, ngầm phá hoại.

Nói chung, lão Brown và Saitou phải từ chức.

Sau đó, phó tổng giám đốc Ma Căn lại nói chuyện với Caroline, suy nghĩ về “tương lai” khu Châu Phi tập đoàn khi không có lão Brown, Saitou.

Hai người này cũng nâng cốc chúc mừng, tiếng cười không ngừng vang lên.

...

Khi sẩm tối, thành phố Moribido tổ chức một bữa tiệc vui vẻ tiễn đưa đoàn doanh nghiệp Trung Quốc. Đoàn thương nghiệp cũng chính thức lên đường tới quốc gia tiếp theo.

Bởi ở khoảng cách gần, đoàn thương nghiệp sẽ đi xe buýt, do Hisuri sắp xếp đội hộ tống, sẽ đến nơi sau bốn giờ đi đường.

Ngồi trên xe, Bạch Tiểu Thăng nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu lại là những điều tra có liên quan tới các doanh nghiệp của tập đoàn.

Đầu mâu cuối cùng chỉ về phía Saitou, cũng chính là ngang nhiên tuyên chiến với lão Brown Tổng giám đốc sự nghiệp khu Châu Phi.

Đây có phải là Bạch Tiểu Thăng cố ý làm, hay bị người có tâm cố ý, kéo thù hận cho anh?

Ban ngày khi nói chuyện với Ôn Ngôn, Bạch Tiểu Thăng đã hiểu được, bây giờ trụ sở chính đang sôi sùng sục, rất nhiều người cố ý tuyên dương Bạch Tiểu Thăng "Vũ dũng", không sợ quyền lực, dám ngang nhiên chống lại ngài Brown.

Đương nhiên, còn có một nhóm người đang truyền đi những lời đánh giá tiêu cực, nói Bạch Tiểu Thăng mua danh chuộc tiếng, hoàn toàn là muốn có thêm nhiều công lao và thành tích mới đi gây rắc rối cho cha con Brown, còn làm như có thật liệt kê ra từng lần Bạch Tiểu Thăng gây rắc rối cho khu Nam Mỹ, khu Bắc Mỹ trong tập đoàn, chính là vì danh tiếng và địa vị của mình, vân vân.

Bạch Tiểu Thăng ngược lại không thèm quan tâm tới những điều này.

Anh thậm chí đều có thể đoán ra là ai ở sau lưng giở trò quỷ.

Đây là đã xúi giục lão Brown thù hận Bạch Tiểu Thăng, lại cổ động Bạch Tiểu Thăng càng tích cực đi thăm dò, còn không muốn để cho Bạch Tiểu Thăng có danh tiếng quá tốt.

Không thể không nói, người phía sau truyền ra tin tức cũng đủ mâu thuẫn.

Nghĩ đến những điều này, Bạch Tiểu Thăng còn âm thầm buồn cười, khẽ lắc đầu.

Suy nghĩ quá nhiều, khó tránh khỏi sẽ làm cho ý nghĩ có hơi rối loạn. Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ một lúc rồi dứt khoát không nghĩ nữa, dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi một lát.

...

Trong lúc đám người Bạch Tiểu Thăng ngồi xe xuất phát, một chuyến bay đã hạ xuống sân bay quốc tế Ganand.

ngài Brown cũng đang ngắm mắt dưỡng thần trên chỗ ngồi lại bỗng nhiên mở mắt ra, đôi mắt sáng rực.

lão Brown liếc mắt Ganand trong ánh đèn rực rỡ ngoài cửa sổ, không nhịn được lẩm bẩm:

- Trở về! Sân khấu lớn giữa sáng tối giao hòa, kẻ địch không nhất định sẽ từ một chỗ bí mật gần đó, bạn cũng không nhất định ở ngoài sáng! Saitou, trải qua đau đớn lần này có lẽ không phải là chuyện xấu đối với con! Con tới trụ sở chính làm tổng giám đốc sự nghiệp sao? Còn kém xa lắm! Kém xa lắm!

Xuống khỏi máy bay và ra ngoài sân bay, có khoảng mấy chục người tới đón lão Brown.

Bạn, đồng nghiệp, các ban ngành phía dưới, vẻ mặt mỗi người đều quan tâm, hỏi han ân cần.

Lão Brown mỉm cười trả lời từng người, trong lòng lại sáng trong như gương - trong những người này, ai là người ai là quỷ, đều không nói rõ được.

Ngoài mặt quan tâm nhưng trong lòng có thể đang ước gì ông ta sớm ngày mất chức.

Sau khi chào hỏi xong, lão Brown cùng mọi người lên xe đi tới bữa tiệc tối đã chuẩn bị sẵn.

Trên xe, lão Brown không hề tươi cười, lạnh lùng nói với thư ký:

- Tôi cho anh danh sách, bảo anh mời những người đó, tối nay bọn họ đều sẽ tham dự chứ?

Con trai bên kia đang tiếp nhận điều tra, làm cha không có tâm trạng gì chạy đến đây bên tham dự bữa tiệc, chỉ có điều lão Brown vẫn phải làm như vậy.

Thứ nhất là đi khơi thông quan hệ, thứ hai cũng là cho người ngoài thấy – trong lòng ông ta bình thản, không sợ điều tra!

Thư ký của lão Brown vội vàng đưa qua một tờ giấy, phía trên có từng cái tên, một và chỗ bị dùng bút gạch ngang.

- Có người không liên hệ được, có người nói là tối nay có việc, không đến được, bảo tôi gửi lời xin lỗi đến ngài.

Thư ký thận trọng nói, hình như sợ bị trách mắng.

Lão Brown lặng lẽ nhìn những cái tên phía trên, ước chừng một phần ba không xuất hiện, mặt mũi mình vẫn tính là khá lớn.

- Những người này đúng là bo bo giữ mình. Người tới cũng không biết có bao nhiêu, không chừng cũng không dám giúp đỡ tôi!

Lão Brown cười tự giễu:

- Tôi ngược lại không hề thấy bất ngờ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận