Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 794: Mắng hắn máu chó phun đầy đầu



- Hạng nhất, Bạch Tiểu Thăng.

Giọng nói của Lý Hạo Phong đại sự vụ quan to rõ, vang vọng toàn bộ phòng học gần cầu thang.

Chỉ một câu ngắn ngủi, khiến cho tất cả mọi người rung động. Mọi người không thể tưởng tượng nổi đều nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Hạng nhất lại là hắn!

Cái này ai cũng không nghĩ tới!

Bao gồm cả Lâm Kha, Phùng Ly và ngay cả Dương Thành Thiên!

Trong lòng bọn họ chỉ có một câu, với lại có sự nhất trí lạ thường —— điều này sao có thể.

Bạch Tiểu Thăng bên kia. Không phải bị đả kích trầm trọng sao?

Bọn hắn cũng một mặt mờ mịt. Còn những người khác, cũng có thể tưởng tượng được bọn hắn cảm nhận tin này như thế nào.

Mục Bắc Thần ngây ra như phỗng, Trịnh Thanh Hồng thì hai mắt đăm đăm còn Triệu Thiên Trạch lại che miệng không nói gì.

Toàn trường rung động lại không nói nên lời.

Trên mặt Lý Hạo Phong nở nụ cười, nhìn Bạch Tiểu Thăng thật sâu.

Vừa rồi, sở dĩ hắn đề nghị chờ đợi Bạch Tiểu Thăng một chút, tự nhiên là có lý do!

Không phải ai không có mặt kịp cũng đáng giá để mọi người nhất là đại sự vụ quan phải chờ đợi, thế nhưng vị trí đệ nhất lại không giống, tuyệt đối đáng giá phải chờ một chút.

Với lại hắn tin tưởng rằng Bạch Tiểu Thăng sẽ tới trước khi kim đồng hồ điểm đúng mười một giờ, còn có những câu nói hung ác kia, bất quá là nói cho đám người này nghe mà thôi.

Phòng học yên lặng trong giây lát, liền lập tức sôi trào.

- Thật không nghĩ tới, cuối cùng đạt được vị trí đệ nhất, lại là cái tên Bạch Tiểu Thăng này.

- Không thể tưởng tượng nổi! Tôi còn đinh ninh chắc chắn sẽ là Trịnh Thanh Hồng hoặc là Mục Bắc Thần cơ.

- Tôi nghe người ta nói rằng trong tháng này, Bạch Tiểu Thăng vi phạm trên quy mô lớn của một bản hợp đồng, nguyên nhân là do sự lãnh đạo yếu kém của mình, thích việc lớn hám công to. . . Xem ra đều là giả.

- Tôi đã sớm nói qua! Nghe giang hồ đồn, không thể tin.

Không biết ai là người đầu tiên mở miệng, đám người sau đó lập tức bạo phát một trận bàn tán xôn xao, thậm chí không để ý đến Lý Hạo Phong đại sự vụ quan còn đang đứng trên bục.

Bờ môi của Mục Bắc Thần run run, hai tay cũng phát run, muốn thông qua điện thoại gửi tin tức đi nhưng cứ liên tiếp ấn sai khóa.

Cuối cùng, trước tiên hắn phải để cái điện thoại di động của mình xuống và thở nhẹ cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc của chính mình.

Lý Hạo Phong hoàn toàn không thèm để ý đến hiện trường hỗn loạn, hắn nâng tay lên, vỗ tay.

Cái tiếng vỗ tay này hấp dẫn sự chú ý của toàn trường, Dương Thành Thiên là người đầu tiên hưởng ứng vỗ tay theo, đồng thời vẻ mặt tươi cười nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, một khuôn mặt vui vẻ lộ ra sự chúc mừng.

Đã như vậy, mọi người nhao nhao ngậm miệng lại, cũng hưởng ứng vỗ tay.

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt chính là đối với Bạch Tiểu Thăng khen ngợi.

Bạch Tiểu Thăng liền đứng dậy, hướng về mọi người thăm hỏi cảm tạ.

Bờ môi Mục Bắc Thần phát xanh, lúc vỗ tay lại có chút run rẩy.

Ánh mắt của hắn đã không thể kiềm nén được, đối với cái kết quả này tràn ngập vẻ không tín nhiệm, cũng đối với Bạch Tiểu Thăng trang ngập cừu thị.

Giờ phút này, hắn chỉ có thể dựa vào chút lý tính còn lại, mới ép buộc chính mình không có đứng lên, ở trước mặt mọi người hoài nghi về kết quả công bố của đại sự vụ quan, yêu cầu bằng chứng chứng tỏ Bạch Tiểu Thăng đạt vị trí đệ nhất.

Có điều, chắc chắn hắn sẽ không buông tha .

Kết quả này, hắn không tiếp thụ được.

Lần biểu lộ này của Mục Bắc Thần, bị Lý Hạo Phong đứng trên bục giảng thu hết vào trong mắt, hắn khẽ nhíu mày, liền lập tức biến mất.

Một lát sau, Lý Hạo Phong ngừng tiếp tục vỗ tay, hai tay lăng không ấn xuống để cho mọi người im lặng.

- Dựa theo quy củ, Bạch Tiểu Thăng cậu đạt được cái vị trí thứ nhất này, hãy tiến lên bục phát biểu một chút cảm nghĩ.

Lý Hạo Phong mỉm cười, đối với Bạch Tiểu Thăng dùng tay làm dấu mời.

Bạch Tiểu Thăng cũng nở nụ cười, nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi, đi lên bục giảng.

Trước tiên đối với Lý Hạo Phong lễ phép cười một tiếng, đối với dụng cụ truyền ảnh trước ngực hắn cười một tiếng. Sau đó, Bạch Tiểu Thăng thoải mái đứng ở vị trí mà Lý Hạo Phong nhường ra, mặt hướng về mọi người.

- Đúng là có chút lời nói muốn nói.

Ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh, nhìn mười mấy ánh mắt dưới khán đài.

Tán thưởng có, hâm mộ có, vui vẻ có. . . Dĩ nhiên còn có cả cừu hận.

- Tôi không biết rõ, cái này có tính là cảm nghĩ hay không, chỉ là muốn nói thôi, cũng vừa lúc có cái cơ hội như thế này.

Bạch Tiểu Thăng hướng về mọi người cười một tiếng nói.

- Tôi có thể đi đến ngày hôm nay, đứng ở vị trí này, không có nghĩa là tôi so với các vị đây mạnh hơn bao nhiêu, mà ngược lại, tôi phải hướng tới các vị đang ngồi ở đây học tập nhiều thứ, còn rất nhiều! Lời nói này, chính là lời từ đáy lòng, bất quá nghe qua giống như rất giả tạo.

- Nói xong một đoạn phát biểu mang tính tích cực, sau đây tôi sẽ nói một vài điểm không tốt trong đợt tuyển chọn này. Tôi hy vọng mọi người sẽ tha thứ cho tôi vì đã thô lỗ.

Bạch Tiểu Thăng nhún vai, cười nói.

Dứt lời, Bạch Tiểu Thăng có chút lấy hơi, nhìn về một phương hướng.

- Làm một đối thủ, có bản lĩnh, đường đường chính chính nhất quyết chính diện phân cao thấp a! Không có bản sự, còn muốn hãm hại người, uổng ngươi giả vờ giả vịt, không biết xấu hổ, cho dù giở trò thì ngươi có thể thắng được ta sao! Ta nhổ vào, ngươi là một tên hèn hạ ti tiện.

Mặt mũi Bạch Tiểu Thăng tràn đầy dữ tợn, chửi ầm lên.

Mặc dù không có chỉ mặt gọi tên, nhưng mà phương hướng Bạch Tiểu Thăng nhìn về rõ ràng chính là Mục Bắc Thần.

Tròng mắt Mục Bắc Thần trừng lớn như là trứng bồ câu, vẻ mặt khó có thể tin nhìn lên bục giảng.

Bạch Tiểu Thăng vậy mà trước mặt mọi người nhục mạ chính mình, còn mắng khó nghe như thế.

Đây là sự thực hay là đang nằm mơ đây?

Mục Bắc Thần vốn chịu không được từng cái từng cái kích thích, trước mắt, còn bị Bạch Tiểu Thăng còn công khai mắng chửi làm hắn xấu hổ, nhục nhã.

Hắn lập tức muốn điên rồi.

Bạch Tiểu Thăng lần này thỏa sức mắng chửi, cũng làm tất cả mọi người ở đây sợ đến ngây người.

Mọi người nhìn về phía Mục Bắc Thần, ánh mắt tỏ ra nghiền ngẫm.

Đôi mắt đẹp của Phùng Ly và Triệu Thiên Trạch trợn lên, sững sờ nhìn Bạch Tiểu Thăng một lượt, tựa hồ còn chưa tin tưởng rằng Bạch Tiểu Thăng vừa mắng chửi người.

Lâm Kha ngơ ngác nhìn Bạch Tiểu Thăng, lập tức trong ánh mắt nàng bắn ra một vòng thần thái, khác hẳn với người thường, tràn ngập hưng phấn, thậm chí còn sùng bái.

Ngay cả Lý Hạo Phong đang đứng bên cạnh Bạch Tiểu Thăng cũng không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn chằm chằm, không thể tin được những gì vừa nghe lúc nãy.

Bạch Tiểu Thăng nói lớn bản sự của mình, quang minh chính đại, ngôn từ tích cực, hắn cũng có thể hiểu được, có thể tiếp nhận.

Nhưng sau đó lại trở mặt mắng chửi người, vượt qua sở liệu của hắn a.

- Tuổi trẻ ngông cuồng!

Lý Hạo Phong trong lòng thầm nói, bất quá sau đó lại nói: Không ngông cuồng còn gọi tuổi trẻ sao.

Dĩ nhiên, hắn vậy mà một điểm cũng không cảm thấy chán ghét.

Có lẽ là hắn trường kỳ tọa trấn ở chức vị trọng yếu, bình thường làm việc cũng phải chú ý thân phận, chú ý ngôn từ, cũng chưa từng nghe qua người bên cạnh nói tục như thế.

Trước mắt nghe được những lời lẽ này, ngẫm lại những chuyện bất bình bản thân mình trải qua ngày xưa, trong lòng của hắn thế mà có một điểm khoái ý.

Tại phòng giám sát thuộc Tổng bộ khu Đại Trung Hoa.

Hạ Hầu Khải tay nâng lấy cái chén trà nghi ngút khói, thân hình hơi nghiêng về phía trước, nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, đầu tiên chính là kinh ngạc, sau đó phình bụng cười to.

- Ha ha, tiểu tử ngu ngốc này lại mắng chửi người khác.

- Ta đây liền mặc kệ, cái này là ân oán cá nhân của các ngươi. . .

Ngưng cười, Hạ Hầu Khải lại lầm bầm một tiếng.

Ông ta mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua.

Bạch Tiểu Thăng mắng xong, sắc mặt liền khôi phục lại như thường, trên miệng treo một nụ cười nhàn nhạt, làm một bộ dáng khiêm tốn. Tựa như vừa rồi người mắng chửi người khác không phải hắn, không có quan hệ gì với hắn.

Cái loại tương phản này, khiến người ta cảm thấy vừa rồi có phải hay không xuất hiện ảo giác. . .

- Được rồi, cậu đi xuống đi.

Lý Hạo Phong khóc cười không xong, nói với Bạch Tiểu Thăng bằng giọng điệu trách cứ.

Nhưng lại không có quở trách.

Bạch Tiểu Thăng lễ phép cười một tiếng, nhanh nhẹn rời đi, bộ dáng thân sĩ vô cùng.

Mục Bắc Thần ở dưới khán đài như là mắc chứng động kinh, thân thể run rẩy, trong cổ họng phát ra thanh âm ư ử, kiểu như cảm giác thở không ra hơi.

Vừa rồi quá mức kinh ngạc và rung động, hắn không có kịp thời mắng lại.

Hiện tại. . . Còn mắng cái rắm a!

Bốn phía vang lên trận trận xì xầm bàn tán.

- Bạch Tiểu Thăng, đang mắng Mục Bắc Thần?

- Tôi nhìn thấy, người hắn nhìn chính là Mục Bắc Thần.

- Mục Bắc Thần rốt cuộc đã làm chuyện gì, mới có thể khiến cho người ta ngay trước trường hợp trọng yếu như vầy bất chấp chửi ầm lên?

- Hắc hắc, tôi nghe nói có mấy công ty bội ước cùng với họ Bạch hợp tác, chuyển sang ký kết hợp đồng với Mục Bắc Thần, cậu nghe xong còn chưa rõ vấn đề sao.

- Thì ra là thế, quá ghê tởm rồi.

- Hành vi như thế, xác thực là ti tiện, nhưng mấu chốt là —— thủ đoạn như thế cũng không thắng, ha ha.

Tiếng nghị luận liên tiếp vang lên như đâm vào tim hắn, để cho Mục Bắc Thần xấu hổ, khuất nhục, phẫn nộ.

Mục Bắc Thần suýt chút nữa thì ngất xỉu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận