Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 409: Không phải ông ta, là tôi!



Vương Tân Thành là ai, tổng giám đốc tiền nhiệm của truyền thông Trung Kinh trước kia.

Thời đại lão cầm quyền có danh xưng là thời đại hắc ám của truyền thông Trung Kinh, mỗi người đều biết điều này nhưng không để ý đến một điều nữa.

Đó chính là thời đại hắc ám của truyền thông Trung Kinh, công trạng 5 năm bá chiếm chức vị cao!

Bằng không, Vương Tân Thành làm sao có khả năng nhậm chức ở Bộ sự vụ, dưới bao nhiêu ánh mắt ngấm ngầm nhìn chăm chú của Tổ Thanh Tra, vững vàng lấy được thành tích ưu tú đầy đủ, liên tục của cuộc khảo hạch 5 năm một lần!

Ngang tàng cuồng ngạo, kiêu căng vô độ, chỉ là một loại thái độ Vương Tân Thành đối với cấp dưới mà thôi.

Một khi có người có thể khiến cho lão xem trọng, lão tuyệt sẽ không như thế, hơn nữa sức quan sát làm cho người ta líu lưỡi.

Chỉ nhìn thoáng qua, Vương Tân Thành đã xác định Bạch Tiểu Thăng cùng Trần Cửu Tranh, không thích hợp!

Vương Tân Thành trong nháy mắt dừng bước, thu liễm nụ cười.

Người lại phía bên kia Trần Cửu Tranh đang nhanh chân đi đến, tươi cười dào dạt, ngang nhiên tại loại trường hợp này cũng dám ‘phô bày’ ra sự nhiệt tình, Vương Tân Thành chỉ dùng một hơi thời gian, đã đưa ra cân nhắc.

Trần Cửu Tranh đầy nhiệt tình đi tới, lại phát hiện thái độ của Vương Tân Thành có chút không mặn không nhạt, thậm chí mang một ít cảm giác giữ khoảng cách.

Lão Vương đây là thế nào, sợ ảnh hưởng không tốt, tránh hiềm nghi?

Vớ vẩn!

Trần Cửu Tranh cũng không tin, Vương Tân Thành đến công ty bên dưới, sẽ kiêng kị những chuyện này.

- Nguyên lai là Trần tổng, ông đến truyền thông Trung Kinh, thật đúng là khách quý ít gặp.

Vương Tân Thành nhàn nhạt cười một tiếng, lễ phép đưa tay qua.

- Khách quý ít gặp? Ha ha, ông nói sai rồi, ở chỗ này ông là khách quý mới đúng!

Trần Cửu Tranh bắt tay thật chặt với lão, lộ rõ sự nhiệt tình của mình.

Nào đoán được Vương Tân Thành sau khi nắm một cái, thì rút tay lại, quả thực so với nữ nhân còn ngại ngùng hơn.

Trần Cửu Tranh sững sờ, lập tức cười một tiếng, chuyển hướng sang những người khác:

- Tống tổng ở đâu, hôm nay tôi đến quấy rầy một bữa cơm, tiếp Vương bí thư uống một chén cho thật tốt!

Lần này Trần Cửu Tranh không hề tránh hiềm nghi tới chơi, tự nhiên có tính toán của mình.

Dù thế nào, công ty lão quản hạt cùng với truyền thông Trung Kinh đều thuộc một hệ thống của tập đoàn, qua lại một phen thì thế nào.

Trước kia không hành động là do Trần Cửu Tranh tự giữ thân phận cao sang, cũng hiểu được qua lại không có ý nghĩa, nhưng sau khi bày mưu tính kế cho Trần Trường Khoảnh một phen, lão bỗng nhiên có tư tưởng mới!

Trần Cửu Tranh mượn việc thăm hỏi Vương Tân Thành mà đến, cũng là cho Tống Trường Không nhìn xem, lão Vương là người quen của mình, mà chính lão còn có nhiều giao thiệp hơn nữa trong tập đoàn, dùng cái này để giúp lòng tin của Tống Trường Không kiên định hơn, an tâm hơn khi cùng hợp tác với mình.

Trần Cửu Tranh hiện tại càng ngày càng cảm thấy, đưa cho Tống Trường Không một cơ hội thăng chức, đổi lấy sự ủng hộ của lão Tống với Trần Trường Khoảnh, cuộc mua bán này có lời!

Đây cũng là mục đích Trần Cửu Tranh đến đây lần này!

Sở dĩ đến đây trước mặt mọi người, Trần Cửu Tranh cũng có lý do của mình.

Tổ Thanh Tra dù sao cũng ở một nơi bí mật gần đó, muốn phòng cũng không phòng được, vậy chẳng bằng đường đường chính chính đến đây.

Thời khắc Trần Cửu Tranh rêu rao, không thấy được Tống Trường Không, lại thấy được một gương mặt để lão vô cùng khắc sâu ấn tượng.

Bạch Tiểu Thăng!

Ánh mắt Trần Cửu Tranh co rút lại.

Sao hắn vẫn còn ở chỗ này!

- Trần tổng, đừng tìm.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nhìn lão:

- Tống tổng vừa rời đi, huống hồ, ông tìm lão ta cũng vô dụng!

- Vì sao?

Trần Cửu Tranh nhíu mày nói.

- Lão ta đã không còn là tổng giám đốc của truyền thông Trung Kinh nữa rồi.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Tống Trường Không không còn là tổng giám đốc của truyền thông Trung Kinh?

Trần Cửu Tranh sững sờ, nhịn không được cười to.

Nói đùa!

Mấy giờ trước đó, lúc Trần Trường Khoảnh gửi tin nhắn cho lão, đang cùng Tống Trường Không nghênh đón Vương Tân Thành, trong chớp mắt, ngay cả tổng giám đốc cũng không phải?

Lừa ai đó!

- Bạch Tiểu Thăng, tôi biết rõ cậu là người nói láo hết chuyện này đến chuyện khác, rất xảo quyệt!

Trần Cửu Tranh hừ lạnh một tiếng.

Điểm này, lão đã quá hiểu!

Lông dính trên người Bạch Tiểu Thăng, so với khỉ còn tinh hơn.

- Lão Vương, tên Bạch Tiểu Thăng này, lời nói không hề có một câu đáng tin cậy, tôi biết rõ ông là đến để điều tra hắn, ông phải đề phòng, đừng để chính mình bị quấn vào, ông nghe Tống Trường Không nhiều một chút, còn có Trường Khoảnh, nên ít cùng hắn nói nhảm!

Trần Cửu Tranh hảo tâm khuyên bảo Vương Tân Thành.

Bạch Tiểu Thăng như cười như không, không hề ngăn cản ông ta.

Chân mày Vương Tân Thành hơi nhíu lại.

Trần Trường Khoảnh ở một bên, sắc mặt càng trở nên khó coi, hắn nhiều lần nháy mắt cho Trần Cửu Tranh, thậm chí còn thấp giọng ho khan.

Đáng tiếc, Trần Cửu Tranh hoàn toàn không để ý đến hắn.

- Trần tổng, chú ý lời nói của ông a!

Vương Tân Thành liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng, hơi nghiêm túc trầm giọng nói.

Lúc này Trần Cửu Tranh mới phát giác, bầu không khí có chút cổ quái.

Lão nghi ngờ nhìn Vương Tân Thành, lại nhìn Trần Trường Khoảnh nháy mắt ra hiệu cho người bên cạnh.

- Các người sao vậy, Trường Khoảnh?

Trần Cửu Tranh hỏi.

Trần Trường Khoảnh đang muốn trả lời, vừa ngẩng đầu lên thấy Bạch Tiểu Thăng liếc một cái với mình, hắn lập tức cúi đầu, bên trong ánh mắt lộ ra tia sợ hãi.

Hắn, sợ.

Sự tình hôm nay, để Trần Trường Khoảnh vẫn luôn có loại cảm giác không rét mà run.

Dù là hắn đến từ đại gia tộc, dù là thế lực sau lưng hắn bất phàm, nhưng là dưới tình huống chưa được trưởng bối hứa hẹn, hắn thật đúng là không dám cùng Bạch Tiểu Thăng cường ngạnh.

Dù là Trần Cửu Tranh ở đây!

Không thấy thái độ của Vương Tân Thành rất quỷ dị sao, rõ ràng có dấu hiệu thiên vị họ Bạch!

- Tôi đã nói cho ông rồi mà, Trần tổng.

Bạch Tiểu Thăng cười:

- Sao ông lại không thể tin tôi một lần vậy, Tống Trường Không đã đi, ông muốn tìm lão ta, chỉ sợ phải rời đi. Còn có, ông ta đã không còn là tổng giám đốc của truyền thông Trung Kinh.

- Ông ta không phải là tổng giám đốc, chẳng lẽ lại là cậu!

Trần Cửu Tranh khinh miệt nói.

Vừa nói xong, Trần Cửu Tranh rõ ràng cảm giác được toàn trường yên tĩnh, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn lão.

Trần Cửu Tranh cảm giác không hiểu ra sao cả.

- Không sai, là tôi.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng:

- Trần tổng quả nhiên thông minh siêu phàm, vừa đoán liền trúng.

Bạch Tiểu Thăng như là đang khen ngợi một đứa nhỏ...

Trần Cửu Tranh nghẹn họng nhìn trân trối, trừng lớn mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Vẻ mặt khó có thể tin được!

- Ngay tại vừa rồi, trước khi chú đến, Tống tổng đã bị Vương bí thư tuyên bố tạm thời cách chức, Bạch Tiểu Thăng... Bạch tổng hiện là tổng giám đốc của truyền thông Trung Kinh!

Trần Trường Khoảnh có chút khó khăn nói với chú hai nhà mình:

- Chú đi quá vội vàng, còn chưa nghe con nói hết…

Trần Cửu Tranh chỉ ngây ngốc, vẫn như cũ khó có thể tin được.

Tống Trường Không thật sự rời đi, Bạch Tiểu Thăng thượng vị?

Nhưng… vì sao a!

Trần Cửu Tranh cảm giác đầu của mình có chút không đủ dùng, há to miệng như là lão già hồ đồ, một chữ cũng nghẹn nói không ra.

Rõ ràng là cục diện do Tống Trường Không thiết lập, rõ ràng là nắm vững thắng lợi, sao kết quả lại như thế này!

- Trần tổng, lưu lại ăn cơm trưa không thành vấn đề! Chúng ta đều quen biết, hiếm khi ông qua đây thăm tôi, tôi nói với Bạch tổng một chút, tự nhiên là không có vấn đề gì. Bất quá… ông anh cũng phải chú ý lời nói một chút, lại vô lễ với Bạch tổng như vậy, vậy tha thứ tôi không thể phụng bồi!

Vương Tân Thành hừ lạnh một tiếng.

Trần Cửu Tranh ngơ ngác nhìn lão, khô khốc há hốc mồm, im lặng.

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía Vương Tân Thành.

Tư thái này của Lão Vương là để mình nhìn, tương ứng mình cũng nên tỏ thái độ.

- Thể diện Vương bi thư, tôi tự nhiên phải bán.

Bạch Tiểu Thăng cười nói:

- Món ăn của cao ốc Trung Kinh Vạn Hòa chúng tôi cũng không tồi, tin tưởng bên kia đã chuẩn bị không sai biệt lắm, Vương bí thư, chúng ta đi qua đó thôi.

- Được, được, ha ha.

Vương Tân Thành tươi cười nhiệt tình.

- Trần tổng cùng nhau đi a.

Bạch Tiểu Thăng không có thành ý gì mời Trần Cửu Tranh, sau đó, mắt nhìn Trần Trường Khoảnh:

- Trường Khoảnh phó tổng, để mọi người tan họp đi.

Trần Trường Khoảnh sững sờ, ánh mắt phức tạp, cuối cùng cũng cúi đầu đáp ứng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận