Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 985: Nhưng mà chưa hẳn



Trên mặt Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười hiền lành, nhưng mà một câu nói "Tôi đến cứu Trương gia" lại làm cho Trương Hách ngạc nhiên sững sờ.

Ngay cả Trương Thiên Tắc ngồi bên cạnh cũng kinh ngạc.

Tuy nói Bạch Tiểu Thăng chính là "Cứu binh" mà hắn tìm đến, nhưng mà lời nói của vị "Cứu binh" này cũng quá trực tiếp đi.

- Lâm Thăng tiên sinh nói đùa rồi. Không biết Lâm Thăng tiên sinh cùng với Triệu Bắc Thanh tiên sinh có quan hệ như thế nào?

Trương Hách một mặt bình tĩnh cười hỏi.

Trương Thiên Tắc có nói qua vị này chính là đồng nghiệp với Triệu Bắc Thanh.

Trong lòng Trương Hách có chút khó mà tin tưởng.

Người trẻ tuổi như thế, cùng với con trai của mình về tuổi tác không sai biệt lắm, vậy mà là đồng nghiệp với Triệu Bắc Thanh sao?

Đồng nghiệp nghĩa là hai người này có cùng cấp bậc.

Thân phận của Triệu Bắc Thanh hiển hách biết bao.

Hơn nữa, vị này làm sao lại tới đây?

Ngược lại Trương Thiên Tắc cũng không có nói là do hắn mời tới, bởi vì chưa kịp nói. Hắn chỉ nói một câu vị bên kia chính là đồng nghiệp của Triệu Bắc Thanh. Cha hắn liền không nghe nói nữa, trực tiếp đi tới đây.

Trên thực tế, những gì liên quan tới Bạch Tiểu Thăng, từ ngày đó Trương Thiên Tắc cũng không có cơ hội nói chuyện với cha hắn, cũng không có nhắc lại, dù sao Bạch Tiểu Thăng có tới hay không còn chưa biết. Mà hôm nay, Bạch Tiểu Thăng thẳng đến nơi trước rồi mới liên hệ với hắn, Trương Hách thì cùng Triệu Bắc Thanh đóng cửa nói chuyện, hắn càng không có cơ hội nói rõ.

Hiện tại, Trương Thiên Tắc vốn muốn bổ sung thêm, nhưng thấy cha mình mở miệng, cũng không tiện cắt ngang.

- Tôi là đồng nghiệp với Triệu Bắc Thanh tiên sinh.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Hắn tuy không nghe thấy Trương Thiên Tắc và Trương Hách nói với nhau những gì, nhưng mà hắn thấy được khẩu hình miệng của Trương Thiên Tắc, giao cho Hồng Liên làm thêm chút phân tích nữa, liền có thể có được "Nội dung" đầy đủ, đây chính là đọc khẩu hình miệng.

Bạch Tiểu Thăng cũng cảm thấy thuyết pháp này không tệ, cho nên dùng nó.

- Ồ?

Trương Hách có chút hồ nghi.

Triệu Bắc Thanh cũng không có nói qua trong hôm nay sẽ có đồng nghiệp của hắn tới.

- Thiên Tắc, mau đi mời Triệu Bắc Thanh tiên sinh.

Trương Hách liếc nhìn Trương Thiên Tắc nhanh chóng phân phó.

Trương Thiên Tắc nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút.

Bạch Tiểu Thăng chỉ cười cười, nhẹ gật đầu đồng ý.

Đúng lúc Bạch Tiểu Thăng hắn cũng muốn gặp vị Triệu Bắc Thanh kia, một "Nhân vật" lấy phương thức vô cùng tinh xảo, lợi dụng tập đoàn nhằm kiếm lời bỏ túi riêng.

Trương Thiên Tắc vội vàng đi mời người.

Còn Trương Hách bên này thì khách khí nói chuyện với Bạch Tiểu Thăng.

- Lâm Thăng tiên sinh nhìn về mặt tuổi tác vẫn còn rất trẻ a, vậy mà có thể làm đồng nghiệp với Triệu Bắc Thanh tiên sinh, chắc hẳn hai người các cậu cũng đã gặp qua nhau.

- Chưa bao giờ gặp mặt.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười chân thành đáp.

Trương Hách nghe vậy thì sững sờ.

- Nhân viên Tổng bộ của chúng tôi số lượng cũng hơn ngàn người, cho dù là sự vụ quan cũng hơn trăm vị, không có khả năng mỗi cá nhân đều nhận biết nhau rõ ràng.

Bạch Tiểu Thăng cười giải thích.

Trong lòng Trương Hách rất là ngạc nhiên.

Không nhận biết Triệu Bắc Thanh, vậy là không phải người do Triệu Bắc Thanh an bài tới?

Trong lòng Trương Hách bỗng sinh hồ nghi: Mình thấy hắn thế nào càng nhìn càng quen mắt vậy nhỉ, tựa hồ có gặp qua ở địa phương nào đó rồi.

Nhưng mà, là chỗ nào đây. . .

- Vậy tôi mạo muội xin hỏi, ngài cũng là sự vụ quan phải không?

Trương Hách không nhịn được liên tục nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng, cười hỏi.

Trương Hách tự giác, lời nói này có chút ý tứ muốn đề cao vị trí của người trẻ tuổi trước mắt này, hắn cũng không thật sự coi đối phương là sự vụ quan.

Dù sao, nhìn về mặt tuổi tác của Bạch Tiểu Thăng so với Triệu Bắc Thanh cũng cách biệt quá xa.

Người trẻ tuổi này xuất hiện có chút cổ quái.

Hắn là làm sao biết rõ chuyện nơi đây? Đến đây có mục đích gì? Sự có mặt của hắn sẽ tạo thành ảnh hưởng như thế nào?

Trong lòng của Trương Hách nhanh chóng suy tư.

Trương Hách cũng biết rõ rằng, những sự việc mà Triệu Bắc Thanh đã làm kia, thật ra là hoạt động lén lút mục đích chính là muốn gài bẫy Trương gia mình.

Chỉ có điều, đao gác ở trên cổ, mà lại không làm rõ ràng được chuyện Lục Tri Tâm với Triệu Bắc Thanh có phải cấu kết với nhau hay không.

Trương Hách cũng không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ.

Hiện tại, người trẻ tuổi này xuất hiện, đã cho hắn một tia hy vọng không rõ ràng, lại để cho hắn cảm thấy lo sợ không yên.

Nếu như người trẻ tuổi này, là người thăm dò thái độ của mình do Triệu Bắc Thanh cố ý an bài tới đây?

Nếu như người trẻ tuổi này, thật sự là đồng nghiệp của Triệu Bắc Thanh, nhưng lại không có quan hệ mà lại đồng thời tới đây, sự xuất hiện của người trẻ tuổi này sẽ khiến Triệu Bắc Thanh cảm thấy thế nào? Có cho rằng đây là người mình mời tới muốn vạch trần hắn không?

Trong lòng Trương Hách cảm thấy rối bời, nhưng trên mặt vẫn phải nở nụ cười thân thiện.

Hiện tại không nắm chắc được tình huống, hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, thậm chí không dám đối với vị Bạch Tiểu Thăng này có thái độ gì khác thường.

Hiện tại xem ra, chỉ cần chờ Triệu Bắc Thanh đến, để cho hắn tự xử lý là tốt nhất.

Trương Hách thầm nói trong lòng.

- Sự vụ quan à, ha ha, cái chức vị đó ở chỗ chúng tôi, cũng là một chức vị thật lớn a. . .

Bạch Tiểu Thăng cười ha ha, hắn nhìn thấy người được Trương Thiên Tắc đã dẫn người tới.

Người đứng phía sau Trương Thiên Tắc khuôn mặt uy nghi, sau khi đi ra liền thu hút được ánh mắt của mọi người xung quanh.

Những người nơi này không phải bởi vì sự xuất hiện của Trương Thiên Tắc, thậm chí cũng không phải vì Trương Hách, có mấy người vậy mà từ bỏ nói chuyện với nhau, từ bốn phía xúm lại, hơn nữa thần sắc vô cùng vội vàng.

Xem ra, bọn hắn đều sợ đến trễ một chút thì sẽ không có thịt mà ăn a.

Bạch Tiểu Thăng cười thầm.

Trương Hách thấy Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía sau lưng mình, vội vàng quay người lại xem xét thì thấy Triệu Bắc Thanh đã tới, vội vàng nở nụ cười tiến lên nghênh đón.

Sự tình diễn biến cho tới bây giờ, trong lòng Trương Hách thật sự mệt mỏi, chỉ muốn mau chóng đem Trương gia từ trong nước sôi lửa bỏng kéo ra, không còn tâm tư phản kích gì nữa.

Cho dù Triệu Bắc Thanh muốn thành phố điện ảnh của Trương gia thì hắn cũng chấp nhận.

- Triệu tiên sinh, vị này nói hắn chính là đồng nghiệp của ngài, ngài nhìn. . .

Dáng vẻ của Trương Hách như là đang xin chỉ thị.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy tất cả ở trong mắt, lòng thầm cảm thán.

Bạch Tiểu Thăng từ trong tư liệu biết được, Trương Hách là một người ít nói, lời lẽ ổn trọng, là người rất bướng bỉnh, nhưng bây giờ nhìn xem hắn nào có chút bộ dáng như vậy.

Xem ra, Trương gia trải qua những sự việc này, ảnh hưởng đến không riêng gì Trương Thiên Tắc, mà còn có Trương Hách.

Người rồi sẽ thay đổi.

Không trưởng thành, thì cũng là đọa lạc.

- Sao, đồng nghiệp của tôi?

Triệu Bắc Thanh liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng, cùng với hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh ở sau lưng Bạch Tiểu Thăng.

Chưa từng thấy.

Đây là tự nhiên, Bạch Tiểu Thăng đã rời Bộ Sự Vụ hơn một năm hai tháng, coi như danh tiếng của hắn có lớn, nhưng có thể tất cả mọi người "Chỉ nghe tên, chứ không thấy người", Triệu Bắc Thanh làm sao có thể biết rõ.

- Không biết, vị này xưng hô như thế nào?

Triệu Bắc Thanh khá lịch sự, hơn nữa vô cùng trấn định chào hỏi.

Dưới cái nhìn của hắn, cho dù là người trong Bộ Sự Vụ của tập đoàn xuất hiện thì như thế nào?

Bản thân mình cũng không có làm hành động gì không hợp quy củ. Chuyện này trong bóng tối, chẳng lẽ là bạn tốt lại đây tiến hành hòa giải?

Còn nữa, hành động của hắn lần này, cũng coi là giúp đỡ tập đoàn kết thúc một hồi chiến tranh thương mại, đây là công trạng lớn nha.

Thậm chí Triệu Bắc Thanh còn muốn sau khi kết thúc quá trình "Điều đình" lần này, liền làm một bản báo cáo lên cho Bộ Sự Vụ, xin một ít công trạng đây.

Đương nhiên, những nội dung trong bản báo cáo kia, hắn tất nhiên sẽ sửa chữa cho hợp tình hợp lý.

Chuyện này không phải hắn chưa từng làm qua, hơn nữa còn làm qua nhiều lần, có thể nói là quen cửa quen đường, làm được tuy không nói hoàn mỹ vô khuyết, nhưng cũng không kém gì nhiều.

Tối thiểu nhất là những năm gần đây, chưa bao giờ gặp phải sự cố gì.

Triệu Bắc Thanh có lòng tin, với lại còn là lòng tin mười phần.

- Xin tự giới thiệu, tôi là Lâm Thăng. Cũng là sự vụ quan.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười giới thiệu về mình.

Từ những gì điều tra có được, Bạch Tiểu Thăng tự nhiên biết rằng Triệu Bắc Thanh này vô cùng tự tin không có chút nào sợ hãi, tất cả bắt nguồn từ những hành động vô cùng chặt chẽ của mình.

Cho nên, Triệu Bắc Thanh mảy may không sợ, công khai, quang minh chính đại làm những việc này.

Dù sao cũng không ai biết rằng hắn cùng với Lục Tri Tâm là cùng một bọn.

Lâm Vi Vi đem huân chương xác nhận ra cho Triệu Bắc Thanh nhìn.

- Quả thực là sự vụ quan.

Sau khi Triệu Bắc Thanh xác nhận, liền gật đầu, đem huân chương trong tay trả lại cho Lâm Vi Vi.

Sự vụ quan trẻ tuổi như thế, cũng không phải là không có, với lại cũng không ít, chỉ có điều bản thân mình chưa có gặp qua.

- Vậy không biết Lâm sự vụ quan lần này đến đây cần làm chuyện gì?

Triệu Bắc Thanh cười hỏi.

- Tôi nghe nó Triệu sự vụ quan đến đây tiến hành hòa giải, đó chính là chuyện tốt, cho nên cũng muốn tới thử một chút.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Lâm sự vụ quan trẻ tuổi như thế, sợ là mới lên làm sự vụ quan đi. Tôi tính ra là tiền bối của cậu. Nếu đã là tiền bối thì chỉ điểm cho cậu một chút cũng là chuyện nên làm.

Triệu Bắc Thanh cười ha hả nói,

- Trở về đi, nơi này cậu không hòa giải được.

Trong đôi mắt của Triệu Bắc Thanh hiện lên vẻ cười cợt trào phúng.

Thật buồn cười, nếu hắn không mở miệng, Lục Tri Tâm sẽ bán tin tức cho một tên tiểu quỷ mới nhậm chức miệng còn hôi sữa sao? Có mới là lạ.

- Nhưng mà, chưa hẳn.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, nói từng chữ, tuyệt không chút nào nhượng bộ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận