Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1039: Sở Nguyệt bá khí



Dưới sự hướng dẫn của Sở Nguyệt, cha con nhà Bạch Minh Hành, Bạch Tiểu Thăng đi theo, cộng thêm cả Lâm Vi Vi cẩn thận từng ly từng tý đỡ Lý Thu Vân qua bên đó.

Sau khi để cho Lý Thu Vân ngồi ở trên băng ghế dài, Bạch Minh Hành kéo ống quần của vợ mình lên, mắt nhìn thấy mắt cá chân của Lý Thu Vân đã sưng lên rất to, nhịn không được mà đau lòng ra mặt.

Lúc Bạch Minh Hành còn thanh niên, cũng đã học qua một lớp xoa bóp, kiểm tra qua một chút, lúc này mới thở dài ra một hơi.

- Không có vấn đề gì lớn, chỉ là gân chân bị chấn động cho nên mới sưng lên.

- Chú à, mọi người trước mắt cứ chờ ở đây một lúc, cháu đi lấy cái túi thuốc, ở trong đó có dầu nóng dùng để xoa bóp.

Sở Nguyệt ở bên cạnh nói.

- Cảm ơn cô, cô gái tốt bụng!

Bạch Minh Hành, Lý Thu Vân cảm kích cười một tiếng.

Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi cũng mỉm cười thiện ý đối với Sở Nguyệt.

- Không cần phải khách khí, mọi người bước vào cánh cửa lớn này chính là khách quý của chúng tôi. Chiếu cố tốt cho mọi người cũng là nhiệm vụ mà cháu được phân phó.

Sở Nguyệt cười ngọt ngào.

Nụ cười của cô gái này, để cho người ta cảm thấy ấm áp.

Sau đó, Sở Nguyệt đi thẳng đến trung tâm tiếp thị, Viện Viện ở bên cạnh cô một đường đi theo, còn không ngừng nói chuyện.

m thanh còn mơ hồ truyền đến.

- Nguyệt Nguyệt, một lúc nữa cậu cần tránh mặt lão Thành một tý, hắn đối với cậu rất là có ý kiến, cậu còn làm như thế thì sẽ làm cho hắn càng thêm không cao hứng.

- Không sao.

….

Nghe được mấy câu này, ánh mắt Bạch Tiểu Thăng chớp lên.

- Cô gái nhỏ này, tâm địa rất tốt.

Lý Thu Vân nhịn không được mà nói.

- Đúng vậy a!

Bạch Minh Hành cũng gật đầu theo.

Sở Nguyệt tiến vào trung tâm tiếp thị, vội vàng chạy tới bàn lễ tân, chỉ một thoáng thời gian liền tìm ra được một cái túi thuốc rồi cầm theo ra ngoài.

Viện Viện không dám đi theo, ở trước bàn lễ tân nghểnh cổ nhìn bốn phía, có chút ý tứ canh chừng.

Sở Nguyệt vừa đi tới ngoài cổng, thì có một giọng nói lạnh lùng truyền đến.

- Sở Nguyệt, cô lắc la lắc lư cái gì đấy, công việc của cô đã xong chưa!

Ở sân khấu, Viện Viện giật mình, nhìn thấy trong góc Thành Đại Vi đang nhanh chân đi thẳng đến chỗ Sở Nguyệt, nhịn không được mà líu lưỡi:

- Lão già Thành Đại Vi này thế mà lại đứng nấp ở chỗ đấy.

Sở Nguyệt dừng bước chân, nhìn qua.

Thành Đại Vi đã đi đến trước người cô, mắt nhìn thấy cái túi thuốc ở trên tay Sở Nguyệt, lập tức chau mày:

- Cô cầm cái này để làm gì thế?

- Có người trẹo chân.

Sở Nguyệt nhàn nhạt nói.

- Có phải hay không là bốn người, hai nam hai nữ hả?

Thành Đại Vi lại hỏi.

Sở Nguyệt gật gật đầu.

- A, cô thật đúng là người tốt bụng nha.

Thành Đại Vi cười nhạo một tiếng, mắt nhìn thấy bốn phía mọi người đều nhìn qua, âm thanh lập tức cao lên một quãng tám, lộ ra sự lạnh lùng:

- Vậy cô có biết rõ tình huống bây giờ là như thế nào hay không, trước mắt tất cả mọi người đều đang bận bịu, mà cô lại bận rộn đi làm kẻ ba phải.

Thành Đại Vi chỉ Sở Nguyệt nói:

- Cô có biết rõ hay không ai là người trả tiền lương cho cô hả?

- Cô còn có để ý đến công tác tập thể của công ty hay không!

Thành Đại Vi ở trước mặt mọi người mà quở trách.

Làm như là Sở Nguyệt đang làm cái việc đại ác nào đó vậy.

Trước mắt, Thành Đại Vi vừa vất vả lại vừa mệt, vốn là không có một chút nhẫn nại nào, lại thêm vừa nghĩ tới hôm nay có thể có thêm nhiều đơn đặt hàng, đếm tiền đến bong gân. Đến lúc đó thì bao nhiêu cô gái trẻ trung xinh đẹp phấn nộn vì muốn phấn đấu mà quên mình hướng tới.

Sở Nguyệt lại biểu lộ ra một vẻ mặt không quan trọng như thế.

Cái cô gái này trước đó cứ ba phiên hai lần cự tuyệt mình, để cho bản thân mình phải khó xử.

Thành Đại Vi đã sớm có ý định trả thù một phen.

Trước mắt, Sở Nguyệt làm như thế đã để cho hắn nắm được cái cớ này.

Thành Đại Vi tự nhiên là không khách khí một chút nào.

Các đồng nghiệp ở bốn phía đều chỉ trỏ.

Sở Nguyệt thế mà lại không sợ, lạnh mắt nhìn vào Thành Đại Vi.

- Thành tổng, những người kia đã đến, thì cũng là khách quý của chúng ta, tôi đối xử với khách quý như thế cũng là có lỗi sao!

Sở Nguyệt không một chút nhượng bộ nói.

- Khách quý? Ha ha, khách quý!

Thành Đại Vi cất tiếng cười to, tựa hồ như là nghe được một câu chuyện cười thú vị nào đó.

- Chỉ là những người kia, cô nếu như có thể lấy được một hợp đồng từ trên người bọn họ, Thành Đại Vi tôi sẽ ở trước mặt mọi người mà quỳ xuống, học tiếng chó sủa!

Thành Đại Vi sợ người ở bốn phía không nghe được, nên giọng nói lại cao lên thêm một quãng tám.

Sở Nguyệt nhàn nhạt liếc hắn một cái, cũng đã không muốn nói nhiều lời, đi thẳng ra đến ngoài cửa.

- Cô đi làm cái gì đó, đứng lại cho tôi!

Thành Đại Vi tức giận nói.

Sở Nguyệt bước chân vững vàng, mắt điếc tai ngơ, đối với tiếng la hét của Thành Đại Vi xem như là tiếng chó sủa.

Ở sân khấu, mặt mũi Viện Viện trắng bệch, âm thầm ảo não.

- Nguyệt Nguyệt, cô thật là ngốc, chỉ vì một người không quen biết mà dám đắc tội với lão Thành… Xong, xong rồi. Nơi này sợ là cô không thể ở lại được nữa rồi.

Bạch Tiểu Thăng ở chỗ ghế dài, mắt nhìn thấy Sở Nguyệt nhanh chân mà bước đến, còn cái tên ngu xuẩn gọi là Thành Đại Vi đang đứng ở cửa ra vào chỉ tay vào Sở Nguyệt, đang gầm thét giận giữ mắng mỏ.

Bạch Tiểu Thăng lạnh lùng thu hết vào mắt.

Sở Nguyệt đến gần, trên mặt lại hiện lên nụ cười, tựa hồ không bị hành động và thái độ của Thành Đại Vi ảnh hưởng đến.

- Thuốc đến rồi đây.

Sở Nguyệt cười với Bạch Tiểu Thăng một tiếng.

- Cảm ơn!

Bạch Tiểu Thăng cười tiếp nhận túi thuốc, đưa cho ba của mình.

Xử lý người bị trật khớp, ba của Bạch Tiểu Thăng so với bản thân hắn càng thêm lành nghề.

Bạch Minh cầm túi thuốc đi qua, nhịn không được mà nói một tiếng với Sở Nguyệt.

- Cô gái, cô… không có vấn đề gì chứ!

Bị cấp trên mắng, rất có thể bị ảnh hưởng tới công tác.

Sở Nguyệt cười một tiếng:

- Cháu không sao, chú không cần phải để ý.

Dù sao ở lại nơi này, cô cũng không muốn phải chờ đợi.

- Không tệ, cô không cần phải để ý, người tốt sẽ được báo đáp tốt.

Bạch Tiểu Thăng cười nói với Sở Nguyệt.

Sở Nguyệt mỉm cười lại.

- Người xấu sẽ phải học tiếng chó sủa!

Bạch Tiểu Thăng nhìn Thành Đại Vi ở bên kia một chút rồi hài hước nói.

Vậy mà cũng có thể nghe được?

Sở Nguyệt nhịn không được bật cười.

Thế nhưng mà khi nhìn thấy ánh mắt Bạch Tiểu Thăng nhấp nháy, thời điểm nhìn về phía trong trung tâm tiếp thị, cô lại đột nhiên sững sờ.

Làm nhân viên kinh doanh, nhìn người là kiến thức cơ bản.

Giờ phút này, Sở Nguyệt nhìn người thanh niên so với mình không lớn hơn bao nhiêu tuổi. Vậy mà có cảm giác trên người của hắn tỏa ra một loại khí thế không nói được thành lời, lẫm liệt nguy nga, như núi cao vực sâu, khiến cho người khác phải kính sợ.

Mắt nhìn thấy Sở Nguyệt tựa như bị khí thế của Bạch Tiểu Thăng ảnh hưởng, Lâm Vi Vi ở bên cạnh cười nhạt một tiếng.

Thuận tiện, cô đưa mắt liếc nhìn điện thoại di động.

Thành Đại Vi ở cửa của trung tâm tiếp thị, ánh mắt tức giận nhìn chăm chú ở bên kia, còn muốn chào hỏi một số người, đem người một nhà Bạch Tiểu Thăng đuổi đi, trách cho ở đây làm chướng mắt.

- Chuyện gì xảy ra thế, thật là! Anh trách móc cái gì thế?

Bỗng nhiên có người quát đi tới.

Cái giọng nói kia làm cho Thành Đại Vi chấn động, hắn tranh thủ thời gian nhìn qua.

Ông chủ Trầm Dụ đang mang theo hai người phụ trách ở hạng mục khác, còn có nhân viên đi theo, từ trong đại sảnh ở một bên khác đi tới.

Cửa vào trung tâm tiếp thị không chỉ có một cái.

Bọn họ muốn đến đây cũng có thể đi từ phía bên kia.

- Trầm tổng, không có chuyện gì cả, chỉ là có một ít người rảnh rỗi đuổi cũng không đi.

Thành Đại Vi nói.

- Không phải chỉ là đuổi đi sao!

Trầm Dụ có phần thiếu kiên nhẫn, bất quá nhìn xem bố trí ở bốn phía lại gật gật đầu:

- Không tệ, mọi người làm tốt lắm.

Nghe được ông chủ biểu dương, Thành Đại Vi như nở hoa trong lòng.

- Đúng đúng, vẫn cần phải có ngài đánh giá mới được.

Trầm Dụ mắt nhìn thời gian.

- Cách thời gian khách quý hẹn trước cũng không còn tới hai phút đồng hồ nữa, mọi người tranh thủ thời gian kết thúc công việc đi thôi, đi nghênh đón với tôi.

- Vâng!

Thành Đại Vi vội vàng gật đầu.

Vừa mới dứt lời, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một hồi còi.

Không phải một tiếng hai tiếng, mà là tựa như rất nhiều âm thanh.

Trầm Dụ, Thành Đại Vi vội vàng nhìn ra phía ngoài.

Như đã hẹn trước, một dãy xe sang trọng từ cửa chính lái vào.

Mỗi một chiếc xe kia, giá thấp nhất cũng không dưới 200 vạn.

Biển số xe lại càng là có giá trị không nhỏ.

- Đến, thật sự là đến cả một đoàn?

Trầm Dụ đã kích động lại còn có chút ngạc nhiên.

- Đi, cùng với tôi ra nghênh đón thôi.

Ông chủ Trầm ra lệnh một tiếng, Thành Đại Vi theo sát phía sau, ánh mắt nhấp nháy.

Lúc này ở trước mặt những nhân vật lớn làm quen một chút, như vậy tuyệt đối sẽ có lợi rất lớn!

Ở trên ghế dài, vợ chồng Bạch Minh Hành, Sở Nguyệt cũng giật mình khi nhìn thấy một cảnh này.

Xe sang trọng, toàn bộ đều là xe sang trọng!

Lúc này tới đây không biết là có những nhân vật lớn nào!

Bạch Tiểu Thăng lại có chút dở khóc dở cười:

- Làm sao mà những người này lại đến đây có thứ tự như thế này?

- Ừm. Em đoán là bọn họ sợ mình tới muộn, lại sợ có người khác đến sớm hơn, cho nên mới hẹn nhau một cách cẩn thận.

Lâm Vi Vi cười nói.

- Bất quá, cuối cùng họ cũng đến rồi.

Sở Nguyệt đứng ở bên cạnh, hai người Bạch Tiểu Thăng cũng không chút nào úy kỵ

Nghe lần nói chuyện kỳ quái này, Sở Nguyệt khó tránh khỏi nhìn lại một chút hai người này.

Lâm Vi Vi trực tiếp cầm lấy điện thoại di động rồi gọi ra ngoài.

Bạch Tiểu Thăng không ở bên trong mà ở chỗ này.

Vậy thì để cho một ít nhân vật lớn kia tới gặp mặt mới tốt!

Bạn cần đăng nhập để bình luận