Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 877: Tiểu Tử Kia Là Ai!



Trương Khải nhanh chóng đi về hướng bên kia của quầy bar, trong suốt quãng đường đi, hắn đã nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt theo chính hắn tưởng tượng là “soái ca” nhất!

Nhiệt tình mà không vội vã, khiêm tốn mà không kém phần tự tin.

Theo cái nhìn của Trương Khải, đây mới là vẻ mặt nên có của một người nam nhân trưởng thành khi gặp phải người con gái mình yêu.

Cao quý, soái ca, hình tượng như vậy sẽ để cho bất kỳ người con gái nào vừa gặp tim sẽ phải đập thình thịch! Loại bỏ mọi đề phòng trước sự xâm chiếm của hắn!

Có thể cho hắn xâm chiếm một cách dễ dàng và rinh mỹ nhân về nhà!

Cho tới nay, Trương Khải luôn thuận buồm xuôi gió ở sự nghiệp, từ lâu đã tạo cho hắn một sự tự tin không thể giải thích, mạnh mẽ và vô đối.

Loại tự tin này thẩm thấu đến mọi phương diện, thậm chí trong lúc hắn lừa gạt cấp trên, nhét đầy túi tiền riêng của mình, dù cho bây giờ bên trên phái người xuống điều tra, hắn cũng như cũ không sợ hãi, còn có lòng để bàn chuyện tình yêu với một cô bé.

Trương Khải rất có tự tin, nhưng Tôn Tử Thành ở phía sau lại không có tự tin như vậy.

Tôn Tử Thành không rõ ràng được kết quả giữa cuộc nói chuyện giữa Giang Dục Tú và Giang Nguyệt như thế nào và hắn cũng không hiểu lắm bản tính của đứa cháu gái này.

Tuy nhiên, hắn ta lại hiểu vợ của mình.

Nếu thực sự là tin tức tốt, Giang Dục Tú chỉ sợ sớm là ngay lập tức báo tin vui, đồng thời đem “Có chút ít” có thể nói thành “Tràn trề”.

Hắn đã nói với Trương Khải là vợ của hắn đã dàn xếp xong hết rồi!

Làm sao thể hiện? Chỉ cần thể hiện ra như thế!

Nói dễ nghe một chút là dùng tài hùng biện, nói khó nghe một chút, chính là khoác lác không mất thuế, Giang Dục Túc có thể chém lên thành mười mấy ức.

- Rốt cuộc là xảy ra cái gì vậy, bà hãy cho tôi biết một chút đi!

Tôn Tử Thành đi ở phía sau, mở miệng nói với giọng nói mà chỉ hai người có thể nghe thấy, đưa ra câu hỏi.

- Không phải tôi đã nói rồi sao, nó còn chưa đồng ý.

Dường như Giang Dục Tú cũng cảm thấy xấu hổ về thất bại của mình, lầm bầm nói lại.

Nhìn vợ của mình nói như vậy, trái tim của Tôn Tử Thành giống như đang bị dày vò trong chảo dầu vậy.

- Bà đừng có mà úp úp mở mở như thế, tôi muốn nghe sự thật!

Tôn Tử Thành nổi giận.

Giang Dục Tú giật mình, cau lông mày lại nói,

- Giang Nguyệt không...không chịu đồng ý, còn...còn trách móc tôi một trận!

A!

Tôn Tử Thành bước chân bỗng loạng choạng. Suýt chút nữa thì không biết được mình nên bước tiếp chân nào.

Nha đầu kia không đồng ý! Còn trách mắng cô của nàng!

Đây chính là không đồng ý, cũng chính là cuộc mai mối không thành công a!

Như vậy xong rồi, sao mà người vợ này của mình lại không thuyết phục Giang Nguyệt suy tính một chút chứ, Giang Nguyệt chắc là đang thẹn thùng mà...

Người vợ này của mình, đúng là ....

Tôn Tử Thành đúng là không biết nói gì về người vợ này của hắn.

Nếu lỡ mà Trương Khải đi qua đó, con bé kia không chịu còn làm dỗi, mình còn có mệnh mà sống à!

Tôn Tử Thành cảm giác trước mắt biến thành màu đen, chóng mặt choáng váng, nắm lấy tay của Giang Dục Tú, vẻ mặt đần thối,

- Bà là một người đàn bà vô dụng, còn có cháu gái xui xẻo của bà, các người đây là muốn...Muốn đẩy tôi vào chỗ chết phải không!

- Vậy bây giờ làm gì đây, tôi có thể làm gì, tôi có thể nói thế nào nữa!

Giang Dục Tú cảm thấy cực kỳ oan ức.

- Còn nhìn cái gì nữa, nhanh chóng đi ngăn cản lại! Nếu không bà cứ chờ tôi bị đuổi việc đi, rồi khi đó hai người chúng ta cùng nhau uống gió Tây Bắc!

Tôn Tử Thành không bước tiếp nữa, ngã ngồi xuống cái ghế bên cạnh.

Đôi chân của hắn đang run rẩy và hắn không dám đi theo.

Giang Dục Tú cũng có chút sợ hãi,

- À, vậy trước tiên ông cứ ngồi đây nghỉ đi, tôi sẽ đi xem sao!

Trong sự vẫy tay bất lực của Tôn Tử Thành, Giang Dục Tú vội vã đuổi theo!

Tại thời điểm này, Giang Nguyệt cũng đã phát hiện được Trương Khải mặt mang nụ cười đi về phía mình.

- Này, cái tên trứng muối này muốn tự mình ra trận sao. Tớ nên lưu cho hắn chút mặt mũi hay là toàn lực bất chấp mặt mũi đây.

Giang Nguyệt hỏi Tô Lăng Ngữ đang ở bên cạnh mình.

Chờ một lúc vẫn không thấy có hồi âm, Giang Nguyệt nhìn về phía Tô Lăng Ngữ,

- Cậu hãy nói một câu gì đó đi mà.

- Cậu xem bên kia là ai!

Tôi Lăng Ngữ dĩ nhiên nói một câu, không chỉ nói mà còn chỉ về một nơi.

- Ai là ai cơ, bộ ở chỗ này cậu cũng có người quen sao?

Giang Nguyệt lơ đễnh nói.

Nhưng khi nhìn theo hướng mà ngón tay của Tô Lăng Ngữ chỉ, Giang Nguyệt bỗng dưng sững sờ.

Trong một góc xa xa không đáng chú ý ở trong đại sảnh, có một người nam nhân trẻ tuổi đang ngồi, tay đang cầm một ly rượu vang, nhàn nhã nhìn về hướng ban nhạc.

Đó không phải là Bạch Tiểu Thăng sao?

- Làm sao tên kia lại ở chỗ này!

Giang Nguyệt không nhịn được kinh ngạc.

- Đúng vậy, sao anh ấy lại ở đây cơ chứ!

Trong giọng nói của Tô Lăng Ngữ mang theo vẻ vui sướng.

Bạch Tiểu Thăng, người đã lặng lẽ rời đi, nhưng lần thứ hai lại được tương phùng, lại còn chỉ cách nhau có hai ngày, thế giới này đúng là thật nhỏ!

Hay đây là điều mà người ta vẫn thường nói, duyên phận!

Tô Lăng Ngữ không thể không nghĩ về đêm hôm trước, cha nàng sau khi ăn tối xong, trong lúc rãnh rỗi hiếm khi không vào phòng làm việc, mà cùng ngồi trên ghế sô pha cùng nàng và mẹ trò chuyện vài câu.

- Chàng trai tên Bạch Tiểu Thăng kia...đứa nhỏ này là người không sai! Nếu như con là bạn bè với cậu ta, vậy thì tiếp tục duy trì, còn nếu như có thể gần hơn một bước, ba tuyệt đối sẽ hết sức ủng hộ con!

Lúc đó Tô Đại Chung nói như thế!

- Giang Nguyệt hình như cũng yêu thích anh ấy, con còn muốn tranh giành sao?

Lúc ấy Tô Lăng Ngữ còn cười đùa nói giỡn.

Lúc này nàng liền nhớ tới lời dặn mà cha cô đã nói,

- Chỉ cần con yêu thích, con nhất định phải tranh giành, đặc biệt là cậu ta!

Lúc đó nàng còn cảm thấy rất kỳ quái.

Luôn cảm thấy cụm từ “Đặc biệt là cậu ta” của cha mình có thâm ý gì đó, nhưng mà Tô Đại Chung dường như cảm thấy mình nói sai cái gì, trốn luôn vào phòng sách, mà nàng cũng không muốn hỏi thêm.

Ngay bây giờ, duyên phận lại đến một lần nữa!

Tô Lăng Ngữ thậm chí còn cảm giác được trái tim mình đang đập thình thịch.

- Đúng a, thiệt là oan gia ngõ hẹp. Đi, bây giờ chúng ta qua giáo huấn cho hắn một bài học, vì tội hắn dám rời đi mà không một lời từ biệt!

Ánh mắt Giang Nguyệt tràn đầy háo hức, trực tiếp nhảy xuống ghế dựa, chuẩn bị giết qua đó.

Có thể nhìn ra được nàng cũng rất cao hứng, loại tâm tình cao hứng này không thua kém Tô Lăng Ngữ chút nào.

- Tiểu thư Giang Nguyệt!

Trong lúc Giang Nguyệt và Tô Lăng Ngữ muốn đi qua, bỗng nhiên có một giọng nói vang lên từ sau lưng.

Giang Nguyệt quay đầu nhìn với vẻ mặt kinh ngạc, chỉ thấy Trương Khải đang nở nụ cười “đáng yêu” đứng trước mặt mình, trong ánh mắt của hắn, lộ ra sự nóng bỏng.

- Trương tổng, ông gọi tôi sao?

Giang Nguyệt giữ lại cánh tay của Tô Lăng Ngữ, mạnh mẽ giữ nàng lại, một bên khách khí nói,

- Có chuyện gì sao?

Tô Lăng Ngữ không thể rời mắt khỏi hướng đó.

- Trương tổng muốn nói chuyện cùng với con một chút, Tiểu Nguyệt à, con có thể có được một người...Mà nói chung thì con cũng đã ở đây rồi, không nên vội vã như vậy chứ!

Giang Dục Tú chạy vội tới, nhanh chóng đánh một mũi tiêm dự phòng cho Giang Nguyệt, trong ánh mắt của nàng còn mang theo một tia cầu xin.

Trương Khải nghi ngờ nhìn Giang Dục Tú một chút, rồi hướng Giang Nguyệt cười ha hả,

- Là như thế này, Giang tiểu thư.

- Thực ra thì anh đã sớm biết được em, đã nhìn thấy hình ảnh em. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc vừa nhìn thấy em, anh đã cảm thấy được, em rất đẹp đẽ, rất quyến rũ, đã làm cho trái tim anh rung động. Anh muốn trở thành một người bạn với em, có thể thâm nhập để phát triển thêm, nếu như em tình nguyện thì...

- Tôi xin lỗi, hiện tại tôi không có thời gian, tôi muốn đi gặp một người bạn đã.

Giang Nguyệt đối với những lời tình tứ của Trương Khải bỗng nhiên có cảm giác không rét mà run. Bởi vì nể mặt cô của nàng, nàng mới cho hai phần mặt mũi, trả lời như thế.

Trương Khải sững sờ.

Lòng hắn tràn đầy niềm nở, nhưng lại bị đối xử như vậy.

Chính mình đang biểu lộ ở đây, dĩ nhiên không bằng một người bạn của người ta?

- Có lẽ anh đã nói không được thẳng thắn, Thực tế thì anh chỉ...

Trương Khải quyết định nói trực tiếp ra ý đồ luôn.

- Xin lỗi ông, Trương tổng, khi nào rãnh chúng ta sẽ nói chuyện cùng với nhau!

Giang Nguyệt cảm thấy Tô Lăng Ngữ đang muốn bỏ đi, nàng cũng muốn đi theo.

Chỉ trả lời cho Trương Khải một câu, hai người con gái xinh đẹp, hai cực phẩm mỹ nữ có tính chất khác nhau, vội vã đi tới cùng một hướng.

Trương Khải sửng sốt.

Hắn còn chưa nói xong mà người ta đã rời đi rồi!

Điều này rõ ràng là không muốn nghe, rõ ràng chính là...không có hứng thú đối với hắn!

Hoặc là nói xem hắn không vừa mắt!

Sau khi Trương Khải cảm thấy kinh ngạc, hắn ta cảm thấy được tất cả mọi người đang nhìn vào chính mình, thậm chí còn bình luận gì đó, sắc mặt của hắn cực kỳ khó coi.

Hắn chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như vậy!

Hắn thấy Giang Nguyệt cùng Tô Lăng Ngữ đang chạy về hướng mà nơi đó đang có một chàng trai trẻ tuổi đang ngồi.

- Trương, Trương tổng?

Giang Dục Tú cảm thấy sợ hãi, gọi hắn.

Trương Khải không thèm để ý đến bà ta, sầm mặt lại, và cất bước nhanh chóng đi về bên đó.

- Tao cũng muốn xem một chút, mày là thằng ranh con nào, mà dám cướp lấy người phụ nữ của tao.

Bạn cần đăng nhập để bình luận