Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 739: Các ngươi cùng tiến lên đi



Nghe Bạch Tiểu Thăng nói, Trương Vũ Đông sững sờ. Sau đó, hắn cười ha ha, chỉ vào mặt Bạch Tiểu Thăng nói.

- Nói ta cuồng? Ta thấy ngươi mới thật là cuồng vọng vô độ, cần phải để ta uốn nắn lại một phen nha!

Xung đột là điều mà Trương Vũ Đông một mực chờ đợi!

Hắn lần này đến đây trước là để gây chuyện, nguyên nhân gây ra nhìn như là do Giang Tả Uy, Trầm Nhất châm ngòi. Nhưng sự thật là, hắn cũng không phải dễ dàng bị hai tên kia lừa gạt.

Hoàn toàn tương phản, Trương Vũ Đông mới là nhân cơ hội, lợi dụng lý do của hai người Giang Tả Uy để thoái thác!

Sảnh chữ "Huyền" có thêm một người mới, hắn muốn nhân cơ hội lập uy, cho mọi người biết rõ, ai mới là người đứng đầu ở đây.

Bọn Giang Tả Uy đưa cơ hội tới cho hắn, vừa vặn hợp tâm ý của hắn, nếu có chuyện lớn xảy ra, cũng có thể đem trách nhiệm đẩy qua cho hai người Giang Tả Uy.

Giang Tả Uy, Trầm Nhất đang vui mừng vì mưu kế đạt được, lại không biết, đây chính là ý muốn của Trương Vũ Đông.

Cho dù tên Bạch Tiểu Thăng này có phải thật sự là một tên cuồng ngạo, có phải thật sự là đã nhục mạ người của sảnh "Huyền" hay không thì đều không quan trọng!

Trương Vũ Đông lời vừa ra khỏi miệng, đám người đi theo phía sau hắn cũng tiến tới chuẩn bị hành động.

- Trương Vũ Đông, ngươi đến tột cùng muốn làm gì, ngươi tới nơi này muốn giáo huấn ai! Muốn giáo huấn Bạch Tiểu Thăng sao, các ngươi đã hỏi qua ta chưa! Đến đây, các ngươi cùng tiến tới đây, ta hôm phải thay mặt trưởng bối giáo huấn các ngươi một chút!

Một bên, Lâm Kha cuối cùng cũng kìm nén không được, quát to một tiếng, hướng về phía Trương Vũ Đông bọn hắn cách không giơ nắm đấm tung quyền, đá chân, một bộ dáng giương nanh múa vuốt.

Nếu như không phải là bị Trần Hiểu Á giữ lại, nàng thật sự có thể sẽ tiến lên.

- Ngươi bình tĩnh một chút, Lâm Kha!

Trần Hiểu Á một bên vội vã khuyên Lâm Kha, một bên lườm bọn người Trương Vũ Đông,

- Nếu như bọn hắn muốn động thủ, ngươi lại ra tay cũng không muộn a, đến lúc đó coi như ngươi xuất thủ đúng lúc, đỡ phải giải thích.

Trần Hiểu Á nhìn như có vẻ đang khuyên giải, kì thực là đang cảnh cáo bọn người Trương Vũ Đông.

Nếu như thật sự động thủ, nàng liền đóng cửa thả “a Kha”

( Biên: Đóng cửa thả cún =)))~ )

Dù sao a Kha cũng là một cô gái, đánh bọn hắn càng là chính đáng, để cho một cô gái nhỏ đánh, đến trưởng bối cũng không thể truy cứu đến cùng!

Nghe Trần Hiểu Á nói xong, sắc mặt bọn người Trương Vũ Đông lập tức biến đổi.

Bạch Tiểu Thăng không đáng để lo, nhưng nếu thêm cả Lâm Kha, vậy chính là đụng vào con nhím!

- Động thủ? Chúng ta đây là thân phận gì, sẽ ở chỗ này cùng các ngươi động thủ sao?

Trương Vũ Đông nhìn Lâm Kha, Trần Hiểu Á cười nói.

- Chúng ta không động thủ, tất cả mọi người đều sẽ không động thủ!

Kỳ thật, hắn lần này đến đây không có nghĩ đến sẽ đánh nhau.

Đây là thọ yến của Tống Giai đại sư, ở chỗ này đánh nhau, còn ra thể thống gì nữa!

Trần Hiểu Á nghe vậy, lúc này mới gật gật đầu.

Chu Bình đứng ở bên cạnh, nhịn không được thở dài ra một hơi, lau lau mồ hôi.

Bạch Tiểu Thăng lại là nửa cười nửa không, không nhanh không chậm nhìn Trương Vũ Đông nói chuyện.

- Ngươi luôn mồm nói giáo huấn ta, không dựa vào vũ lực, vậy hẳn là đấu văn?

- Lần này ngươi có vận khí tốt, trước mắt không dễ đánh, ngươi lại có người che chở!

Trương Vũ Đông hừ lạnh một tiếng.

Hắn lại không biết rõ, người may mắn không phải Bạch Tiểu Thăng, mà hoàn toàn là bọn hắn!

Đừng nhìn bọn hắn một đám người này, khí thế hùng hổ, nhân lực đông đảo.

Muốn thật sự cùng Bạch Tiểu Thăng ở ngoài xảy ra xung đột, một tên cũng chạy không được!

- Hiện nay, ta liền cùng ngươi đấu văn một trận, là nam nhân cũng đừng lấy cớ từ chối!

Trương Vũ Đông cười lạnh.

- Rất tốt!

Bạch Tiểu Thăng so với hắn dứt khoát hơn nhiều.

Ngoài cửa, có một đám người xúm lại nghển cổ, hứng thú quan sát sự việc bên trong. Phía sau đám người, có một bóng người quen thuộc, lóe lên, liền ẩn đến bên cạnh.

Bạch Tiểu Thăng lại thấy được bóng người đó, nhịn không được cười một tiếng.

Chính là Tống Giai đại sư!

Hắn cùng Vệ Phong, trốn tại nơi hẻo lánh quan sát.

Tống Giai đại sư còn tràn đầy phấn khởi nói.

- Vệ Phong, ngươi vóc người cao lớn, cản phía trước để ta quan sát!

- Không ngăn bọn hắn lại sao?

Vệ Phong nhìn thần sắc của Tống Giai đại sư, liền biết rõ là hắn muốn xem kịch hay, nhịn không được hỏi lại.

- Chuyện này rất thú vị, sao phải ngăn cản bọn chúng!

Tống Giai đại sự cười đáp.

Những người xung quanh cũng tràn đầy phấn khởi đi đến quan sát, bên ngoài chỉ có hai người chú ý tới bọn hắn, Tống Giai đại sư ra dấu động tác im lặng, bọn họ liền không dám phát ra tiếng động.

Ở gian phòng bên trong, Trương Vũ Đông cùng Bạch Tiểu Thăng cười nói,

- Thua, ngươi về sau chính là tiểu đệ của Trương Vũ Đông ta, mặc ta tùy ý sắp xếp! Thắng, ngươi tiến vào sảnh chữ 'Huyền', ta đem vị trí của ta tặng cho ngươi!

Tiền đặt cược này của Trương Vũ Đông, để cho người ta phải hết lòng ngợi khen.

Bạch Tiểu Thăng lại cười ha ha.

- Chỉ là một cái danh tự, trò chơi của bọn trẻ con, ngươi cho rằng ta thật sự muốn sao?

- Vậy ngươi muốn cái gì?

Trương Vũ Đông nhíu mày.

- Ta muốn ngươi, về sau bất luận ở chỗ nào, gặp ta đều phải cúi đầu!

Bạch Tiểu Thăng nghênh ngang hướng cái ghế cao phía trên ngồi xuống, ngạo nghễ nhìn bọn người phía sau hắn nói:

- Không, một mình Trương Vũ Đông ngươi không đủ!

- Ta muốn bọn hắn cũng giống như thế!

- Mười phút đồng hồ, ta cho các ngươi mười phút đồng hồ, ai muốn hỏi gì đều có thể hỏi, một người làm khó được ta thì coi như ta thua, nếu như mười phút đồng hồ trôi qua, các ngươi không một người nào làm khó được ta, đều nhận thua cho ta —— cúi đầu phục tùng ta!

Lời này của Bạch Tiểu Thăng, phát huy hai chữ ‘cuồng vọng’ vô cùng thuần thục.

Một người chiến một đám người!

Hoàn toàn miệt thị những người tài trí siêu phàm cùng thế hệ!

Đám người Trương Vũ Đông nghẹn họng nhìn trân trối, ngay cả Trần Hiểu Á, Lâm Kha, Chu Bình cũng kinh ngạc trợn mắt hốc mồm.

- Tiểu tử này, thật sự là muốn thắng bọn hắn triệt để sao?

Ngoài cửa, Tống Giai đại sư nhịn không được cười một tiếng.

- Hắn làm được không, có khả năng này sao?

Vệ Phong còn có chút không tin.

Những người này, đều là những hào môn đệ tử kiệt xuất nhất, tuyệt đối là có thực lực! Ngay học sinh danh tiếng nước ngoài cũng có!

Đối với vấn đề này, Tống Giai đại sư cười không nói,

- Xem đi rồi biết!

Bạch Tiểu Thăng đã dám nói ra, nhất định là có sự tự tin.

Trong phòng Trương Vũ Đông ngu ngơ một lúc sau mới chỉ vào Bạch Tiểu Thăng, biểu lộ dữ tợn, giận quá hoá cười,

- Tốt, tốt! Cái này là do ngươi nói! Được a, các vị huynh đệ, đừng có khách khí, chúng ta sẽ có thêm tiểu đệ mới để đùa nghịch!

Phía sau hắn hơn mười vị thiên chi kiêu tử, đồng loạt phát ra một tiếng cười vang.

Bọn hắn những người này, từ nhỏ đã được bồi dưỡng đào tạo, kinh lịch qua rất nhiều sự việc, hiểu biết rất nhiều, tinh thông nhiều môn ngoại ngữ, các tri thức thâm ảo, còn có chút am hiểu sâu thiên văn, đọc lướt qua các kiến thức hỗn hợp.

Cái này chẳng lẽ còn không làm khó được "Bạch Tiểu Thăng!" !

Sắc mặt Trần Hiểu Á nhịn không được biểu hiện ra thần sắc lo lắng.

- Ngươi thật muốn tìm chết a!

Ngay cả a Kha cũng lo lắng thở dài.

Bạch Tiểu Thăng nhìn bọn hắn cười một tiếng.

- Bắt đầu đi!

Trương Vũ Đông gấp gáp nói, hắn sợ Bạch Tiểu Thăng đổi ý.

- Ta tới trước!

Phía sau lưng hắn phát ra tiếng nói, là một nam nhân đeo kính, biểu hiện mười phần tự tin.

- Vương Đông!

Trương Vũ Đông hai mắt tỏa sáng.

Người này thế mà là một thạc sĩ kinh tế học!

Vương Đông mở miệng, đều là các đề mục kinh tế học cực khó, bẫy rập rất nhiều.

Bạch Tiểu Thăng nghe xong, không hề nghĩ ngợi, mở miệng cho ra đáp án.

Thời gian hỏi đáp, bất quá chỉ hai phút đồng hồ.

Không cần kiểm tra, nhìn sắc mặt Vương Đông tràn đầy khiếp sợ, đáp án chính xác là chuyện đương nhiên!

Thật sự trả lời được? Trương Vũ Đông khó có thể tin, chờ mong Vương Đông nói không phải.

Kết quả, Vương Đông mặt đen thui, yên lặng lui sang một bên, làm Trương Vũ Đông trong lòng trầm xuống.

Trần Hiểu Á, Lâm Kha lại reo hò một trận.

Thạc sĩ Kinh tế học, vài phút đã thua trận!

- Ta đến!

Lại một người nữa nhảy ra, mở miệng lưu loát nói một tràng các sự việc khó hiểu, thế mà lại là các đề mục khoa học có vẻ rất khó.

Trương Vũ Đông hai mắt tỏa sáng.

Văn lý không thông gia*, để xem họ Bạch ứng phó như thế nào!

*Ý nói người giỏi văn thì sẽ không thể giỏi lý.

Hắn vừa nổi lên suy nghĩ vui sướng, Bạch Tiểu Thăng đã đem tất cả đáp án nói ra.

Người kia nghe đến mặt ngốc trệ, trong mắt hiện ra vẻ khó tin.

- Cái này, cái này sao có thể như vậy?

Hắn còn muốn hỏi lại.

- Ngươi thua, đứng sang một bên, đừng làm chậm trễ thời gian của người khác!

Bạch Tiểu Thăng trừng mắt hét lên.

Người kia giật nảy mình, hoảng sợ, vậy mà thật sự cúi đầu đi đến bên cạnh.

Cứ như thế, mười phút đồng hồ trôi qua, sáu người liên tiếp thua cuộc!

Thiên văn học, hóa học, vật lý học ngay cả các chủ đề hỗn hợp, Bạch Tiểu Thăng tựa như không gì không biết!

Quét ngang thiên kiêu, không người nào có thể địch lại!

- Còn có hai phút đồng hồ, ta để lại cho ngươi!

Bạch Tiểu Thăng nhìn thẳng Trương Vũ Đông, mỉm cười như đao,

- Đừng lề mề, thời gian của ngươi không nhiều lắm!

- Ta không so với ngươi!

Trương Vũ Đông bỗng nhiên trở mặt, hừ lạnh một tiếng,

- Chỉ cần ta không hỏi ngươi, coi như là ta không thua!

Hắn lại là tìm cách chơi xỏ lá!

- Ngươi không dám so với hắn, vậy ngươi liền thua!

Bạn cần đăng nhập để bình luận