Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 387: Đây là điều kiện thứ hai của tôi



Truyền thông Trung Kinh, ngoài cửa văn phòng của tổng kinh lý.

Tống trợ lý chính cùng thứ ký bàn giao sự tình, bỗng nhiên nghe thấy thư ký thấp giọng nói một câu.

- Tống trợ lý, Bạch tổng tới!

Tống trợ lý quay đầu nhìn sang.

Xa xa, quả nhiên có người đang đi về phía bên này, đó chính là Bạch Tiểu Thăng.

Nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, Tống trợ lý cảm khái không thôi.

Từng là một người có tinh thần rất tốt vậy mà bây giờ thành ra bộ dáng này, thần sắc tiều tụy, tóc cũng sắp trắng hết rồi.

Nhưng có thứ vẫn không giảm đó chính là khí thế của cậu ấy ẩn ẩn vẫn còn, đi lại vẫn như cũ rất ổn định, trên mặt vẫn còn mang theo nụ cười như trước.

Ai, vị Bạch tổng này, cũng thật là đáng tiếc...

Đều là do phong mang quá lộ, đắc tội với cả hai vị phó tổng...

Tống trợ lý cảm khái xong phất tay để thư ký rời đi, sau đó tươi cười bước hai bước đến đón.

Dù sao Bạch Tiểu Thăng vẫn còn là phó tổng, lễ nghi không thể thiếu được.

- Bạch tổng, ngài đã tới.

Tống trợ lý cười chào hỏi.

- Tống tổng có ở đây không, tôi tìm ông ta có chút việc.

Bạch Tiểu Thăng lộ ra một nụ cười hỏi.

- A, ở, ở trong.

Tống trợ lý gật đầu, mang Bạch Tiểu Thăng đi qua, còn thay hắn gõ cửa phòng làm việc.

Bạch Tiểu Thăng cho hắn một nụ cười, nói tiếng cám ơn sau đó đẩy cửa bước vào.

- Vẫn là có lễ phép như vậy, điểm ấy có thể so với vị Trần tổng kia... Ai, đáng tiếc!

Tống trợ lý vẫn có chút tiếc nuối nói.

...

Tống Trường Không đang xử lý sự vụ thì nghe thấy cửa phòng làm việc bị gõ vang lên năm âm thanh, tiết tấu đó là do trợ lý của hắn gõ nên cũng không có nghĩ nhiều, cho vào.

Kết quả là khi ông ấy ngẩng đầu lên một cái lại nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng tiến vào.

Bộ dáng này của Bạch Tiểu Thăng làm cho ông ấy nhịn không được phải thổn thức.

Mặc dù ông ấy nhận được tin tức, vị Bạch tổng tự phụ quật cường này cứ thế mà đem chính mình nhốt ở trong văn phòng hai ngày, người tiều tụy, cơm nước không ăn, nhưng vây giờ nhìn thấy lại có một cảm giác hoàn toàn khác.

Tống Trường Không cảm giác được coi như là ông ấy thức đêm xử lý sự vụ hai ngày, cũng không trở thành cái dạng này.

Đây là do tâm mệt mỏi mà thành!

- Tống tổng.

Bạch Tiểu Thăng miễn cưỡng cười lên tiếng. Giọng nói khách khí đi rất nhiều!

Trong lòng Tống Trường Không có chút khoái ý, nhưng mà trên mặt lại vô cùng kinh ngạc, thậm chí còn đứng dậy nghênh đón.

- Bạch tổng, cậu làm sao lại thành cái dạng này, đến, nhanh ngồi xuống đây!

Tống Trường Không còn cố ý rót cho Bạch Tiểu Thăng một chén trà, đưa đến tận tay cậu ấy, sau đó ngồi xuống phía đối diện, thần sắc vô cùng lo lắng.

- Đây là làm sao, cậu thành cái dạng này... Làm việc lao tâm lao lực quá độ sao!

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, lắc đầu.

- Tống tổng, tôi không sao. Tôi hôm nay đến đây tìm ngài là muốn bàn chút chuyện làm ăn.

Là liên quan tới những sự tình kia sao...

Tống Trường Không tâm lý cười lạnh, nhưng trên mặt lại ra vẻ có chút khó khăn, chép miệng nói.

- Bạch tổng nếu muốn nói đến những sự tình kia... cậu cũng biết rồi đó, quy củ đã là như thế, chế độ đối với một cái công ty mà nói, là hạch tâm của công ty, dùng để thúc đẩy sức cạnh tranh của các nhân viên...

Tống Trường Không mở miệng liền muốn nói đến điều lệ cho Bạch Tiểu Thăng nghe.

Nếu như Bạch Tiểu Thăng kiên trì, ông ta liền muốn nói gần đây toàn công ty nghiêm túc chỉnh đốn, những ngành khác cũng xử phạt đồng dạng.

Cái này cũng là sự thật, các ngành khác cũng bị xử phạt như vậy, hoàn toàn không phải chỉ có phòng truyền hình điện ảnh và phòng truyền thông internet mới bị xử phạt như thế.

- Tôi không phải đến để cùng ngài nói chuyện về phòng truyền hình điện ảnh, tôi đến nói về sự tình của phòng truyền thông internet.

Tống Trường Không mới nói hai câu đã bị một câu của Bạch Tiểu Thăng chặn lại.

- Không phải sự tình kia sao?

Tống Trường Không nghe vậy có chút sững sờ.

Vậy Bạch Tiểu Thăng muốn nói với mình cái gì.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, từ trong cái cặp bên người rút ra một tập văn kiện đưa cho Tống Trường Không.

- Ngài xem trước cái này một chút đi.

Tống Trường Không nghi ngờ nhận lấy tập tài liệu.

- “Chế độ mục đích xin chuyển cương vị”, dành cho nhân viên?

Tống Trường Không đọc nội dung tiêu đề văn kiện xong, ngạc nhiên nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng ra hiệu cho ông ấy tiếp tục đọc.

Tống Trường Không không lên tiếng, yên lặng đọc tiếp phần bên dưới.

Đọc qua loa một lượt ông cũng đã hiểu một cách sơ lượt.

Cái chế độ này là chế độ điều chỉnh cương vị.

Không cần thông qua lãnh đạo định đoạt, mà là căn cứ vào ý nguyện của nhân viên, cho phép nhân viên vượt bộ môn tiến hành chuyển cương vị, chỉ cần đệ trình mục đích của mình, theo quá trình đi đến một bộ phận để kiểm tra đánh giá, sau đó thông qua thử việc từ các chức vụ nhân viên phòng ban đến tổng thanh tra qua mấy tầng đánh giá, cuối cùng thực hiện việc chuyển cương vị.

Quá trình này cẩn thận vô cùng, thật sự rất hoàn thiện và tỉ mỉ, gần như cân nhắc đến mọi tình huống có thể xảy ra!

Tống Trường Không xem nội dung bên trong xong, trong đầu có bao nhiêu câu hỏi đều có thể tìm được câu trả lời bên trong đó.

Điều này cũng làm cho ông ta vừa nhìn vừa than thở.

- Cái này là?

Tống Trường Không nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng hỏi.

- Công ty của chúng ta có mười bộ phận lớn, mỗi bộ phận có khoảng vài trăm đến cả ngàn người, tàng long ngọa hổ, trong đó có rất nhiều người cũng đa tài. Vào những thời điểm bận rộn thậm chí những bộ phận khác cũng có thể cho mượn người.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Trong nhân viên, có rất nhiều người mặc dù làm việc ở ngành này nhưng đối với công việc ở ngành khác cũng rất có năng lực. Nhưng mà rất đáng tiếc, bọn họ rất khó chuyển cương vị. Nếu có cũng là do phía trên an bài có thể bọn họ không nguyện ý. Những điều này cũng tạo cho nhân viên đó có tâm lý biếng nhác, như vậy sẽ tạo thành việc lãng phí nhân tài. Cho nên, tôi nhận thấy chúng ta có thể phân lượt, vượt bộ môn, tự do chuyển cương vị, để tìm kiếm nhân tài, điều động tính tích cực! Quá trình cụ thể, ở bên trong cũng có ghi, không cần tôi phải lắm lời.

Tống Trường Không lật xem. Quả nhiên, cái chế độ này thậm chí còn đem khả năng xuất hiện các loại vấn đề, liệu sẽ tạo thành hỗn loạn gì, cần phải giải quyết như thế nào cũng kèm theo ở phía sau, đơn giản tựa như một quyển công lược, hoàn toàn không cần động não, chỉ cần chiếu vào đó làm là được!

Linh cảm để Bạch Tiểu Thăng làm cái chế độ này là đến từ Dương Thiến Nhi, nàng là một diễn viên bị mai một tài năng, vô ý bị chính mình đào được, hệ thống trả lại cho điểm số đánh giá cực cao.

Nếu như tại bộ toàn công ty có vài trăm, vài ngàn người bên trong, không cần nhiều, chỉ cần xuất hiện mười người như Dương Thiến Nhi thôi thì đối với cậu vậy là đủ rồi!

Mặc dù Bạch Tiểu Thăng không thể nào làm được việc không ngừng phát hiện nhân tài, nhưng chế độ thì có thể!

Chế độ tiếp tục phát huy tác dụng, không ngừng phát hiện nhân tài, Bạch Tiểu Thăng cũng sẽ tương ứng không ngừng gia tăng điểm số!

Tối thiểu nhất thì lúc cậu còn tại truyền thông Trung Kinh, cậu có thể không ngừng thu hoạch điểm số!

Cái suy nghĩ này của Bạch Tiểu Thăng cũng đã được Hồng Liên xác nhận là có thể thực hiện!

- Trong mắt của tôi, cái này vẫn có chút... Mơ hồ a.

Tống Trường Không khẽ cười một tiếng.

Bạch Tiểu Thăng xách đến đây cái đồ chơi này, ông sợ sai lầm nên không dám thử.

- Cho nên, việc làm thử chế độ này, sẽ có người kiểm tra qua, sẽ không ảnh hưởng đến công việc bình thường.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Tống Trường Không vẫn như cũ từ chối cho ý kiến, tâm lý khinh thường.

Bạch Tiểu Thăng chính mình cũng giống Nê Bồ Tát qua sông tự thân khó đảm bảo, còn có tâm tư làm những thứ này sao.

Mặc dù ông không nhìn ra đối với Bạch Tiểu Thăng có chỗ tốt gì, nhưng chỉ bằng vào việc có nguy hiểm thì ông ấy không thể nào đồng ý được, nếu có chuyện gì xảy ra thì người nào chuyện trách nhiệm đây.

Cái này sẽ không phải là biện pháp Bạch Tiểu Thăng dùng để phàn lại mình chứ!

Tống Trường Không sinh lòng cảnh giác.

- Tống tổng ngài có nhớ không lúc chúng ta cùng Collison đàm phán ngài đã đáp ứng tôi hai điều kiện?

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng nói.

- Cái này chính là điều kiện thứ hai!

Tống Trường Không sững sờ.

Cái này làm sao ông có thể quên được...

Lúc đó Bạch Tiểu Thăng đưa ra điều kiện cho mình, nói như vậy cái chế độ này không phải là hắn mới suy nghĩ ra gần đây.

Tống Trường Không, có chút do dự.

Ẩn ẩn sâu trong đôi mắt của Bạch Tiểu Thăng có chút ý cười, cậu không phải chỉ dựa vào cái này để cho Tống Trường Không đồng ý, cái này chỉ bất quá là bỏ đi nghi kỵ trong lòng Tống Trường Không mà thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận