Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 513: Sao lại là cậu?!



Trạm tàu cao tốc thành phố Thiên Hà.

Trương Manh lái xe đưa Bạch Tiểu Thăng qua đó, để hắn chờ trong xe một lát, tự mình đến quầy bán vé tìm nhân viên công tác lấy vé cho Bạch Tiểu Thăng.

- Vất vả rồi, Trương bí thư.

Bạch Tiểu Thăng nhận lấy vé, cười nói.

- Cậu nói lời này là đang khách khí đó! Lần này cậu chính là công thần của Trung Kinh chúng ta, lẽ ra tôi cần phải tiễn cậu một chuyến.

Trương Manh cười một tiếng:

- Để cậu ngồi tàu cao tốc trở về, đây cũng coi như là ủy khuất cho cậu rồi!

- Ngài quá lời rồi.

Bạch Tiểu Thăng bắt tay với Trương Manh, cười nói:

- Vậy tôi đi đây.

- Được, trên đường cẩn thận.

Xuống xe, Bạch Tiểu Thăng đi bộ về phía trạm tàu cao tốc.

Thành phố Thiên Hà với tư cách là một trong hai cực của tỉnh An Giang, rất sớm đã tiến hành quy hoạch một phen, kiến trúc trong thành phố trông đều rất to lớn hùng vĩ. Trạm tàu cao tốc chỗ này cũng không ngoại lệ, nhìn so với trạm tàu cao tốc của thành phố cấp một cũng không kém là bao.

Bạch Tiểu Thăng nhìn vé xe của mình là chỗ ngồi loại một, mười phút nữa khởi hành.

Hắn không khỏi cảm thấy buồn cười.

Dựa theo quy định, đây chính là đãi ngộ của Quý Minh Dương, xem ra Quý thị trưởng đã đặc biệt dặn dò, đây là sự coi trọng đối với hắn.

Bạch Tiểu Thăng cầm vé trên tay, nội tâm ấm áp.

Sau khi vào trạm hắn thấy có không ít người.

Dù sao, thành phố Thiên Hà hiện nay có thể xưng là tỉnh hội (như thủ đô của một tỉnh) thứ hai của tỉnh An Giang, vô số người dân tràn vào thành phố này, tìm kiếm cơ hội việc làm. Mà Thiên Hà lại tiếp giáp cùng Trung Kinh, ngồi tàu cao tốc thậm chí chỉ là lộ trình mấy chục phút, người lui tới giữa hai thành phố cũng rất nhiều.

Bạch Tiểu Thăng xếp hàng theo thứ tự, tiến hành kiểm an.

Đồ hắn mang theo rất ít, chỉ có một cái cặp công văn màu đen, dùng để đựng tư liệu văn kiện, trông rất đơn giản.

Đến phiên hắn, Bạch Tiểu Thăng đem cặp văn kiện để vào máy kiểm an, bản thân thì đi qua cửa kiểm an, sau đó cầm lấy cặp của mình, đi vào trong.

- Này, cậu chờ một chút!

Bỗng nhiên sau lưng truyền đến một tiếng la.

Bạch Tiểu Thăng nghi ngờ quay đầu lại.

Một người có thân hình không cao, khuôn mặt chất phác, đang cau mày, nổi giận đùng đùng, vội vàng mà chạy tới chỗ mình.

Đây là đang gọi mình sao?

Bạch Tiểu Thăng sững sốt, hắn tỉ mỉ xem xét đối phương, vững tin chính mình không biết người này.

- Có chuyện gì sao?

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc nói.

- Cái cậu này, làm sao vậy, sao lại cầm đồ của người khác lung tung như thế!

Người nọ rất tức giận mà nói ra.

Vừa nói chuyện, hắn trực tiếp chụp lấy cặp công văn trong tay Bạch Tiểu Thăng.

Mình cầm lung tung đồ của người khác?

Hay là người này muốn giật đồ!

Bạch Tiểu Thăng nhíu mày lại, chỗ cổ tay hắn hơi run lên, cặp công văn bay ra, lộn một vòng trong không trung trước mặt, vừa vặn bị tay trái hắn tiếp được.

Đối phương chụp hụt.

Tay phải Bạch Tiểu Thăng túm một cái, bắt được cổ tay của đối phương.

Cho tới nay, Bạch Tiểu Thăng đã động thủ với người khác không ít lần, hắn dứt khoát để cho Hồng Liên đem một vài chiêu thức tinh diệu, vĩnh viễn khắc ở trong đầu của mình.

Người ngoài chỉ thấy hắn qua loa bắt lấy cổ tay của đối phương, kì thực ngón cái của hắn đã giữ ở mạch môn của đối phương, hơi dùng chút lực, cả cánh tay đối phương đều tê dại vô lực.

- Ai ya!

Đối phương bị đau kêu một tiếng, nửa quỳ xuống.

- Anh là ai, vừa lên liền động thủ, muốn giật đồ sao?

Bạch Tiểu Thăng nhíu mày hỏi.

- Nói bậy, là cậu cầm loạn đồ của người khác, cậu còn lý luận!

Người nọ cắn răng chịu đựng, vẫn còn ngoan cố không chịu thua.

Xung quanh xúm lại một ít người, bắt đầu chỉ trỏ.

- Chuyện gì xảy ra? Các người làm gì đó!

Cảnh sát nhân dân (dân cảnh) có phiên trực tại trạm tàu cao tốc phát hiện động tĩnh, cấp tốc chạy tới.

- Đồng chí cảnh sát, cậu ta lấy đồ của tôi, lại còn đánh người!

Bạch Tiểu Thăng không mở miệng, tên ngố này giành cáo trạng trước sao.

- Cậu buông người ra trước đã.

Đồng chí cảnh sát khuyên giải.

Bạch Tiểu Thăng buông tay ra, tên ngố kia nhảy ra ngoài, vuốt ve cổ tay mình.

- Hai người đi theo tôi!

Đồng chí cảnh sát nói.

- Đừng đi, đó chỉ là một hiểu lầm!

Trong đám người truyền đến một tiếng la, một nữ nhân cầm vài thứ trong tay, lảo đảo chạy tới, lọn tóc đều thấm mồ hôi.

Cô ta ăn mặc thời thượng, chân đi giày cao gót, nhìn tuổi tác khoảng ba mươi, có hai phần tư sắc, nhìn giống như một nữ nhân viên cao cấp.

- Lỗ Nhiên, anh nhìn rõ ràng chưa, anh vậy mà lại đuổi theo người ta, cặp của anh ở đây này!

Nữ nhân kia tức giận khiển trách nói với nam nhân lỗ mãng kia, trực tiếp ném một chiếc cặp công văn tới trước mặt hắn.

Bạch Tiểu Thăng vừa nhìn, nhất thời sững sốt.

Thật đúng là giống cặp của hắn như đúc, ngay cả nhãn hiệu cũng giống nhau.

Lỗ Nhiên kia sững sờ, vội vàng cầm lấy cặp, cấp tốc mở ra lật xem một lượt, tiếp đó thở dài ra một hơi, nhếch miệng cười nói:

- Thật đúng là cặp của anh, cám ơn em a, Tương Lộ.

Nữ nhân gọi là Tương Lộ kia không để ý tới Lỗ Nhiên, ý vị nhận lỗi với đồng chí cảnh sát:

- Ngài cũng thấy đấy, đó là một hiểu lầm! Hiện tại không có chuyện gì, ngài vất vả rồi.

Đồng chí cảnh sát nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút.

Tương Lộ cũng nhìn về phía hắn, trong ánh mắt mang theo một tia khẩn cầu.

- Là lỗi của tôi.

Lỗ Nhiên xin lỗi Bạch Tiểu Thăng.

- Đó là một hiểu lầm, để ngài tay không một chuyến rồi.

Bạch Tiểu Thăng nói với đồng chí cảnh sát.

Đồng chí cảnh sát gật gật đầu, nghiêng đầu sang chỗ khác, tăng thêm ngữ khí, khuyên bảo nam nhân gọi là Lỗ Nhiên kia:

- Chú ý một chút, lần sau chớ lỗ mãng như thế, anh đây là chậm trễ thời gian của mọi người. Được rồi, tất cả giải tán đi.

Người vây xem lúc này mới tán đi.

Dân cảnh cũng quay người rời đi.

- Cám ơn em a, Tương Lộ.

Lỗ Nhiên lại lần nữa cảm kích cười nói.

- Anh không gây phiền toái cho tôi, tôi đã cám ơn anh rồi!

Sắc mặt Tương Lộ lạnh lẽo, đem những thứ trong tay ném tới dưới chân Lỗ Nhiên:

- Thật không rõ tôi đã làm sai điều gì, ông chủ muốn phạt tôi đi chuyến này với anh!

- Xin lỗi xin lỗi!

Lỗ Nhiên vô cùng áy náy, đồng thời cũng áy náy cười cười với Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu, quay người rời đi.

Sau lưng, thanh âm Tương Lộ vẫn tức giận như cũ:

- Nếu không phải anh giao tiếp quá mức vụng về, cũng không đến nỗi liên lụy tôi phải đi theo, tôi kính nhờ anh, dùng chút đầu óc của mình đi, các anh làm kỹ thuật rời xa máy vi tính liền như đứa trẻ lớn xác sao!

- Tiểu Lộ, anh…

- Anh đừng gọi tôi như vậy! Tôi chẳng qua chỉ tiếp xúc cùng anh một chút, hiện tại anh cũng không còn cơ hội làm tổng thanh tra kỹ thuật rồi, hai chúng ta không còn quan hệ, OK? Về sau cũng đừng, vĩnh viễn đừng gọi tôi như vậy, để đồng nghiệp nghe được, tôi gánh không nổi…

Bạch Tiểu Thăng đi xa, đoạn sau nữa, liền nghe không được.

Hắn không nhịn được lắc đầu.

Quan hệ đủ phức tạp.

Lên tàu cao tốc, Bạch Tiểu Thăng vuốt vuốt điện thoại, lục xem tin tức.

Chỉ chốc lát sau, có người đứng ở bên cạnh hắn, không nói hai lời, đem hành lí nhét lên giá đỡ hành lí trên đỉnh đầu, còn lớn tiếng kêu:

- Chính là chỗ này, không sai!

Thanh âm có chút quen thuộc.

- Ngại quá, cậu ngồi chỗ của chúng tôi, xin nhường một chút.

Đối phương nói với Bạch Tiểu Thăng.

Chỗ của các người? Bạch Tiểu Thăng sững sốt, ngẩng đầu.

Đối phương nhìn thấy hắn, cũng là sững sờ.

- Là anh (cậu)?!

Hai người gần như trăm miệng một lời nói.

Lại là tên Lỗ Nhiên kia!

Bạch Tiểu Thăng không khỏi đau đầu, không biết bản thân trúng thứ vận rủi gì, làm sao lại không vứt được cái hàng này chứ!

Đối phương nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, lập tức áy náy cười cười, bất quá sau đó liền chân thành nói:

- Cậu chiếm chỗ ngồi của chúng tôi!

- Không có khả năng, là anh nhìn lầm rồi.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Hắn đã kiểm tra đối chiếu kỹ càng rồi.

- Chuyện gì xảy ra, chỉ có tìm chỗ ngồi mà thôi, anh cũng làm không xong sao!

Tương Lộ đi tới, có chút tức giận nói với Lỗ Nhiên.

Tàu đã chạy rồi.

- Cậu ta nói là chúng ta tìm nhầm.

Lỗ Nhiên chỉ Bạch Tiểu Thăng, có chút xấu hổ nói.

- Không có khả năng, lần về này là tôi dẫn dắt, tôi sẽ không sai!

Tương Lộ hừ lạnh một tiếng, liếc Bạch Tiểu Thăng một chút, không kiên nhẫn móc vé ra cho Bạch Tiểu Thăng nhìn:

- Có thấy được không, đây chính là chỗ ngồi của chúng tôi, cậu mau mau tránh ra!

Bạch Tiểu Thăng ngạc nhiên cầm vé qua, tỉ mỉ nhìn thoáng qua, sau đó như cười như không, giơ ra cho Tương Lộ.

- Xe chạy mấy giờ?

- Mười một giờ rưỡi!

- Mấy giờ rồi?

- Mười một giờ… mười lăm.

Tương Lộ la to một tiếng:

- A, là chúng ta lên nhầm xe!

Sau đó, Tương Lộ căm tức nhìn Lỗ Nhiên:

- Đều là lỗi của anh, hại cho tôi hoa mắt chóng mặt, tôi mặc kệ, anh phải chịu trách nhiệm, tìm chỗ ngồi cho tôi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận