Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2136: Người không tầm thường (1)

Người cấp dưới đi ở phía trước dẫn đường, Trần Phi Tù đi theo. Ra đại sảnh của bữa tiệc, bọn họ di chuyển ở trong hành lang qua hai lối rẽ, liền đến một đoạn hành lang tương đối yên tĩnh, thấy ngoại trừ cuối hành lang có hai bóng người đứng trước một gian phòng ra thì không có ai khác.

Khi tới gần hơn một chút, Trần Phi Tù từ phía xa thấy được người đứng ở cửa lại là một cặp anh em song sinh.

Bọn họ đều là người da trắng, đều cao hơn 1m8, hơn cũng ba mươi tuổi, nhìn có vài phần đẹp trai sáng sủa.

Hai người này đứng cùng một chỗ lại có cảm giác ngạo nghễ nhìn đời bằng nửa con mắt, lại giống như thanh kiếm đã được rút ra khỏi vỏ, có thể lập tức chém giết với người khác.

Trong đôi mắt bình tĩnh của bọn họ lộ ra chút ánh sáng lạnh, để mắt tới ai thì người đó sẽ có một tâm trạng "mình là con mồi" "Bị thú dữ theo dõi" làm người ta vô thức bắt đầu nảy sinh ra một cảm giác không rét mà run, lưng ớn lạnh.

- Chà chà, hai người này không tệ, không biết tìm ở đâu vậy nhỉ. Có lẽ bọn họ còn mạnh hơn so với A Cam của tôi nhiều. Ôi, đều do trước đây năng lực quan sát của tôi kém, cho rằng A Cam đã là cao thủ, kết quả đi ra ngoài một chuyến mới phát hiện hắn thậm chí còn không tính là bã đậu, người so với người chỉ muốn chết, hàng so với hàng chỉ muốn ném. Nhưng tôi không thể đuổi hắn, A Cam là vệ sĩ tốt, cũng làm hết trách nhiệm. Không bằng, lần tới tôi kín đáo đưa cho ba tôi.

Chỉ nhìn hai người đứng ở cửa một cách đơn thuần, Trần Phi Tù đã vừa đi vừa nói không ngừng.

- Ngài nói gì?

Người cấp dưới đi bên cạnh Trần Phi Tù kinh ngạc khẽ hỏi thăm.

Lần này Trần Phi Tù lẩm bẩm chính là dùng tiếng Trung Quốc, tốc độ nói lại rất nhanh.

Người cấp dưới kia tất nhiên không hiểu được, cảm thấy mờ mịt vô cùng.

- Không có gì.

Trần Phi Tù trả lời.

Cũng bởi vì người cấp dưới này không hiểu tiếng Trung Quốc, hắn mới nói thầm như thế, nếu thật sự nghe hiểu được thì cậu ta đã không thể nói, sẽ làm tổn thương người khác đấy.

Nói một hồi, bọn họ đã tới gần bên kia.

Người cấp dưới của Trần Phi Tù tất nhiên không hỏi thêm nữa, ngẩng đầu đi ở phía trước.

Hai người anh em da trắng đứng ở cửa liếc mắt người trước mặt nhưng không hé răng, cũng không chào hỏi, không để ý khi cậu ta đi qua.

Nhưng chờ tới khi Trần Phi Tù sắp đi qua, hai người này lại vô cùng ăn ý mà bước lên một bước, giơ tay lên ngăn cậu ta lại.

Trần Phi Tù bị ngăn cản thì lập tức kinh ngạc nhìn hai người.

Người cấp dưới đi phía trước Trần Phi Tù cũng phát giác phía sau có điều khác thường nên quay đầu nhìn, lập tức bị dọa cho giật mình, vội hỏi:

- Các người muốn làm gì?

- Người này rất lạ mặt.

Một trong hai người anh em da trắng kia quan sát Trần Phi Tù từ trên xuống dưới.

- Hắn là ai, có thân phận gì, chúng ta phải hỏi một câu!

Một người khác cũng trầm giọng nói.

Bộ dạng Trần Phi Tù lười nhác, lúc bước đi còn đút tay trong túi, nhìn không phải là nhân vật quan trọng gì.

Hai người anh em da trắng này không cho rằng cậu ta có ác ý gì, chỉ nghi ngờ thân phận của cậu ta có xứng để gặp mặt chủ nhân của mình hay không thôi.

- Các người quá sai lầm rồi, mau tránh ra đi!

Người của Trần Phi Tù lập tức nổi giận thở hổn hển quát, tiến lên muốn giật tay hai người đang chắn lối đi ra.

Kết quả, anh ta cố sức cũng không kéo được.

Hai người anh em da trắng này cười nhạt, ánh mắt giễu cợt nhìn người kia.

- Thôi quên đi.

Trần Phi Tù khoát tay với người của mình, ra hiệu anh ta không cần phí sức lực, cậu ta cười nói với hai người da trắng anh em chặn được:

- Thật sự không để cho tôi qua đúng không? Vậy tôi sẽ trở lại.

Trần Phi Tù nói rất hờ hững, vô cùng tùy ý, còn làm ra vẻ xoay người giống như chuyện đi gặp người trong phòng kia hay không cũng chẳng sao.

Đúng lúc này, cánh cửa bên kia mở ra.

Có người bước nhanh ra, cao giọng nói:

- Các người không được vô lễ!

Ngay sau đó, người kia lại nói:

- Ngài Trần Phi Tù, mong ngài hãy dừng bước!

Giọng nói của người này đặc biệt hấp dẫn, có thể nói là thừa sức làm MC, làm cho người ta nghe cũng thấy vô cùng thoải mái.

Ngoài ra, hắn dùng tiếng Anh quát người của mình, nhưng khi nói chuyện với Trần Phi Tù lại tự nhiên chuyển sang tiếng Trung Quốc, hơn nữa gọi là tên "Trần Phi Tù" này, mà không phải là tên thật của Trần Phi Tù.

Ban đầu Trần Phi Tù vốn đã xoay người muốn đi, nghe được hai câu này liền dừng lại, quay người lại.

Hai người anh em da trắng trước đây ngăn cản Trần Phi Tù nghe được giọng nói kia cũng giống như nhận được ý chỉ, không thêm do dự, lập tức lùi lại một bước,

Bọn họ nhường đường đồng thời cũng để lộ ra tầm nhìn.

Người của Trần Phi Tù cũng tránh ra, điều này làm cho Trần Phi Tù lập tức nhìn thấy rõ đối phương.

Từ trong cửa đi ra là một người đàn ông cao một mét tám, mắt đen, da vàng, gương mặt Trung Quốc, chắc chỉ lớn hơn Bạch Tiểu Thăng mấy tuổi.

Hắn nhìn mày kiếm mắt sáng, gương mặt tuấn tú, da trắng hồng có vẻ khỏe khoắn, dáng người cân xứng lại rắn chắc, vừa nhìn đã biết nhất định là thường tập gym.

Lại nhìn lên gương mặt, sắc mặt của hắn bình tĩnh có phần không màng danh lợi, giống như một miếng ngọc ấm, không kiêu ngạo không nóng nảy, dường như cảm thấy thản nhiên với mọi chuyện.

Chỉ đơn thuần vừa nhìn lần đầu tiên đã làm cho người ta cảm thấy người đàn ông không tầm thường.

Chính là Trần Phi Tù cũng phải âm thầm tán thưởng.

- Ngài Trần Phi Tù, tôi thay bọn họ xin lỗi ngài một tiếng, mong ngài thứ lỗi, mời!

Người đàn ông kia mỉm cười, dùng tay làm ra tư thế mời hướng về phía cánh cửa, miệng nói:

- Trà đã pha xong. Đó là loại trà Lam Thiên Ngọc Diệp tôi mang từ Trung Quốc đến, mời ngài nếm thử.

Trần Phi Tù nghe vậy thì tròng mắt lóe lên, cũng cười:

- A? Nghe nói loại trà đó rất đắt, phải tốn hai chục nghìn đô la một lạng đấy. Vậy tôi cũng nên uống thử mới được.

Trần Phi Tù vừa nói dứt lời liền bước nhanh về phía trước, theo người đàn ông kia vào phòng.

Những người hầu lại canh giữ ở bên ngoài.

Hai người Trần Phi Tù vào phòng, đó là gian phòng trông còn muốn đắt tiền hơn rất nhiều so với bên ngoài khách sạn, có tiền cũng ở không được, còn phải có thân phận xứng đôi với nó. Có thể nói, vòi hoa sen bình thường nhất bên trong này cũng là vàng ròng. Mà phòng Tổng Thống trong lời đồn đại ngoài phố ngược lại là hàng mạ vàng.

Giẫm lên tấm thảm trải sàn Ba Tư đắt tiền, Trần Phi Tù không hề để ý tới những trang trí sang trọng xung quanh, liếc mắt nhìn thấy trên bàn trà trước cửa sổ sát đất bên kia có hơi trắng lượn lờ, mũi vừa ngửi đã thấy có mùi thơm thoang thoảng truyền đến.

Trần Phi Tù ngửi một cái liền khen:

- Thật đúng là Lam Thiên Ngọc Diệp, tôi có lộc được uống rồi.

Người đàn ông cười, lại dùng tay ra hiệu "mời" và đi phía trước dẫn đường.

Khi Trần Phi Tù đi về phía bên kia, còn không quên nói thêm hai câu:

- Ngài Ôn Ngữ a, hai người của ngài bên ngoài không tệ đâu, nhìn là biết người xuất ngũ rồi.

Người đàn ông được gọi là Ôn Ngữ mỉm cười, nói:

- Bọn họ xuất thân là bộ đội đặc chủng, từng giết vô số kẻ địch trên chiến trường, sau khi bọn họ giải ngũ thì được tôi thuê về.

- Vậy khó trách, nhìn đã thấy lộ ra sát khí.

Trần Phi Tù mỉm cười nói.

Trong khi nói chuyện, hai người đã đi đến bên bàn và ngồi xuống đối diện nhau.

Ôn Ngữ giơ tay lên rót cho Trần Phi Tù chén trà rồi đưa tới. Trần Phi Tù vội vàng nhận lấy, hai người này giơ tay nhấc chân đều dùng lễ nghi của Trung Quốc.

Bắt đầu từ vừa rồi, bọn họ đều dùng tiếng Trung Quốc nói chuyện với nhau, không ai cảm thấy có vấn đề gì, lại nói rất tự nhiên như vậy.

- Tôi nghe nói rất nhiều người trong giới kinh doanh đều có tâm nguyện muốn gặp ngài Ôn Ngữ, nhưng bọn họ cũng cho rằng đó là một trong những chuyện khó khăn nhất, bởi vì ngài làm người quá khiêm tốn, lại không ngừng đi lại khắp nơi, thân phận cao như vậy, ngay cả truyền thông cũng tìm không ra được tung tích của ngài, bọn họ lại càng khó tìm được.

Trần Phi Tù nói đùa.

- Ngài Trần Phi Tù không phải cũng thế sao? Tôi hiếm thấy ngài ở trên truyền thông, mà ngài cũng hoàn toàn vứt bỏ việc tuyên truyền. Chỉ có điều, ngài có thể làm được điểm ấy, tôi cảm thấy càng khó hơn. Khiêm tốn như vậy khiến người ta phải khâm phục.

Ôn Ngữ nói.

- Lại giống như tên chúng ta đang dùng không quá thu hút nhưng làm cho chúng ta đều cảm thấy rất thoải mái, vậy không tốt sao?

Trần Phi Tù cười hì hì nói và nâng cốc lên.

Ôn Ngữ cũng nâng cốc lên, mỉm cười nói:

- Có lý.

Hai người xem như lấy trà thay rượu, uống ra tâm trạng.

- Trà ngon.

Trần Phi Tù chà chà than thở, ngước mắt nhìn Ôn Ngữ:

- Tôi nói lời có chút mất lòng, thật ra trước khi tôi tới đây còn nghĩ muốn xem anh là dạng người nào, rốt cuộc có bao nhiêu xuất sắc, có khả năng ngồi vào vị trí này của anh không. Chỉ có điều bây giờ nhìn thấy mỗi lời nói mỗi hành động của anh, tôi cảm thấy anh có thể đạt được độ cao này, thật sự không phải là giả.

- Quá lời rồi!

Ôn Ngữ cười.

Bạn cần đăng nhập để bình luận