Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2137: Người không tầm thường (2)

Trần Phi Tù đặt chén trà xuống và nhìn về phía ngoài cửa sổ, vươn vai một cái nói:

- Tôi à, xét về lời nói và việc làm, năng lực làm việc sợ rằng đều thua anh, chỉ theo cách nói của Trung Quốc có người ba tốt, năm nay không cho tôi quá rảnh rỗi, làm chủ cho tôi một việc, cho nên tôi mới có thể ngồi cùng ngài Ôn Ngữ thưởng thức trà. Chỉ có điều, trà ngon uống cũng uống rồi, cuối cùng cũng nên nói vào chuyện chính đi. Tôi thật sự không am hiểu điều này, đau đầu lắm.

- Ngài Trần Phi Tù thật biết cách khiêm tốn.

Ôn Ngữ hé miệng cười, thản nhiên nói:

- Hôm nay chúng ta có thể chỉ nói chuyện trà, không nói chuyện khác.

- Vậy lần tới thì sao?

Trần Phi Tù cười ha hả nói.

- Nếu như ngài bằng lòng, từ nay chúng ta có thể không nói chuyện làm ăn, chỉ kết giao bạn bè.

Vẻ mặt Ôn Ngữ không màng danh lợi, hình như rất thản nhiên với mọi chuyện:

- Thế nào?

Trần Phi Tù đỡ trán nói:

- Không nói chuyện? Thế là nói xong rồi à? Vậy tôi về nhà chắc hẳn cũng tiêu đời!

Trần Phi Tù thả tay xuống mỉm cười nói:

- Con người anh khác với những thương nhân khác, có thể không thương lượng với người khác nhưng thương lượng với anh được!

Ôn Ngữ mỉm cười, gật đầu:

- Vậy thì bàn bạc.

Trần Phi Tù nghiêm túc nhìn đối phương một lúc mới bất đắc dĩ nói:

- Anh thật đúng là thế nào cũng nói được!

- Nhưng chính vì tính tình này của anh, thật ra mới khiến để cho người đàm phán phải đau đầu.

Ôn Ngữ mỉm cười, không vội trả lời, mà nâng chén trà lên khẽ nhấp một hớp.

- Nói về chuyện làm ăn này, tôi thật sự không am hiểu, so với những bậc yêu nghiệt các người, chút lòng dạ hẹp hòi này của tôi lại càng không đủ dùng.

Trần Phi Tù thở dài nói:

- Thật ra, nếu như có thể, tôi rất muốn dẫn một người bạn tới nói chuyện với ngài một lát, tôi cảm thấy anh ấy với ngài có thể bàn bạc với ngài một lút. Về khả năng thương nghiệp của anh ta, tôi vẫn rất tán thưởng.

Nghe Trần Phi Tù nói vậy, Ôn Ngữ đặt chén trà xuống.

- A, vậy tại sao ngài không dẫn đến.

- Người ngược lại có tới rồi, còn ở trong đại sảnh bên đó, nhưng dẫn đến có tác dụng gì, anh ta là người của tập đoàn các người.

Trần Phi Tù hình như có vài phần chán nản.

- A, thật à!

Trong ánh mắt Ôn Ngữ lập tức hiện ra chút tò mò, mỉm cười nói:

- Là tập đoàn chúng tôi sao? Người ở bên cạnh có thể làm bạn với ngài Trần Phi Tù, còn có thể lọt vào pháp nhãn của ngài, còn có khả năng tham gia bữa tiệc của thân vương Hardu. Hay là lão ngài Brown tới rồi sao?

Ôn Ngữ khiêm tốn xuất hành, cũng không liệt vào hàng đầu nắm giữ tin tức giống người của Bộ giám sát bên kia. Anh ta thậm chí không biết bây giờ lão Brown ở thành phố nào, vì vậy mới có câu hỏi này.

Trần Phi Tù lắc đầu, không hiểu sao lại có tinh thần hơn trước, mỉm cười nói:

- Đúng rồi, về chuyện liên quan tới anh ta, tôi thật sự còn muốn hỏi ngài một chút. Ngài vốn họ Bạch, hai người đều cùng một dòng họ, tuổi tác không khác nhau, đều có địa vị hiển hách tập đoàn các người, các người hẳn phải quen biết nhau, có liên quan gì hay không?

Những lời này làm cho tay của Ôn Ngữ đang cầm cái chén đã lập tức cứng đờ, ánh mắt chợt nghiêm lại.

- Không biết ngài Trần Phi Tù nói… là…" Ôn Ngữ tập trung tinh thần hỏi.

- Chính là giám đốc điều hành khu Đại Trung Hoa của tập đoàn các người - Bạch Tiểu Thăng.

Trần Phi Tù nói thẳng.

Sắc mặt Ôn Ngữ có biến hóa rõ ràng, ánh mắt chớp động:

- Là anh ta à!

- Đúng rồi, đoàn doanh nghiệp Trung Quốc ở chỗ này! Anh ta... cũng được mời tới!

Ôn Ngữ lẩm bẩm với chính mình.

- Dòng họ Trung Quốc có nhiều người cùng họ cùng gia tộc, tôi muốn biết ngài và anh ta là quan hệ thân thích sao?

Trên gương mặt Trần Phi Tù đầy vẻ tò mò, hỏi.

Ôn Ngữ im lặng một lát, trong miệng chỉ thốt ra hai từ:

- Không quen.

Điều này làm cho Trần Phi Tù hơi thất vọng. Chỉ có điều nghĩ lại, Trung Quốc bên kia cùng họ khác gia tộc cũng là chuyện rất thông thường.

Chỉ là hỏi quan hệ, trả lời cũng là quan hệ, nhưng quan hệ này không phải là quan hệ kia. Trần Phi Tù cảm thấy Ôn Ngữ trước mắt này không hiểu được ý định thật sự của mình

Anh nói không có quan hệ thân thiết không phải không quen biết...

Tiếng Trung Quốc không chỉ có tám cấp...

Trong lòng Trần Phi Tù đang trêu chọc, lại nghe Ôn Ngữ lẩm bẩm:

- Chỉ có điều, lần này, tôi cũng muốn gặp thấy anh ta!

Anh cũng muốn gặp người của tập đoàn các người à?

Trần Phi Tù lập tức vui:

- Có thể, không thành vấn đề, một lúc nữa tôi sẽ dẫn anh ta tới là được. Dù sao này bữa tiệc không quá thú vị, nếu không phải vì gặp bạn, tôi mới không đến đâu. Chỉ có điều như vậy sẽ không gặp được ngài. Là Hardu nói cho ngài biết tôi ở đây, đúng không?

Ôn Ngữ lấy lại tinh thần, nhìn về phía Trần Phi Tù chỉ cười, lại hỏi một đằng, trả lời một nẻo:

- Ngài Trần Phi Tù hình như có quan hệ không tệ với anh ta?

Tiếng Trung Quốc của anh này còn chưa qua cấp năm đâu!

Trần Phi Tù rất muốn nói với Ôn Ngữ những lời giấu trong lòng...

...

Bên kia, ở trong phòng tiệc, Bạch Tiểu Thăng vẫn chờ Trần Phi Tù trở về, nhưng trái chờ phải chờ cũng không thấy người.

- Không phải bữa tiệc đã bắt đầu nên bị cản ở bên ngoài chứ?

Bạch Tiểu Thăng nói thầm.

Trần Phi Tù thật ra cũng có chút lai lịch, không đến mức không vào được, mình chỉ đang buồn lo vô cớ mà thôi.

Bạch Tiểu Thăng vừa an ủi mình như vậy, vừa mím môi uống rượu, ngước mắt nhìn các vị khách xung quanh để giết thời gian.

Nơi đây hẳn không có người nào anh quen biết, cũng hẳn không có người nào biết anh.

Bạch Tiểu Thăng chẳng qua là muốn xem có người nổi tiếng nào trong giới kinh doanh hay không, xem có thể sớm tiến hành khảo sát trao đổi hay không thôi.

Nhưng vào lúc này, Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên nhìn thấy bên kia có mấy người trẻ tuổi đang chỉ trỏ bàn tán về anh.

Khi Bạch Tiểu Thăng đang nghi ngờ, những người này lại đi tới.

Bạch Tiểu Thăng ngẩn người, không cảm thấy mình quen biết bọn họ, cũng không cảm thấy bọn họ có thể biết mình.

Những người này nhanh chóng đi tới gần, người da đen người da trắng đều có, mỗi người nhìn có vẻ rất hung hăng.

Tôi chọc bọn họ sao?

Bạch Tiểu Thăng càng không hiểu ra sao cả, không biết ánh mắt bọn họ nhìn mình như vậy là có ý gì.

- Anh chính là Bạch Tiểu Thăng của đoàn doanh nghiệp Trung Quốc sao?

Dẫn đầu là một cậu thanh niên da đen cường tráng, lạnh lùng nhìn Bạch Tiểu Thăng, trực tiếp dùng tay chỉ vào mũi Bạch Tiểu Thăng nói.

- Là tôi, chỉ có điều tôi hình như không quen biết các vị.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Trung Quốc là nước có lễ nghi lớn, đặc biệt ở trong trường hợp này nên làm rõ ràng mọi chuyện trước, vẫn nên bình tĩnh hoà nhã giao lưu mới tốt.

- Chúng tôi cũng không quen biết anh!

Cậu thanh niên da đen này trả lời rất hùng hồn.

Bạch Tiểu Thăng sửng sốt, lập tức lộ ra vẻ mặt bất lực.

Chúng ta cũng không quen biết ra, các người lại đi qua chỉ vào mũi tôi chào hỏi tôi à?

- Nhưng anh hại người bạn chúng tôi rất thảm, thù này, chúng tôi nhận!

Cậu thanh niên da đen kiên cường nói.

- Bạn của các người à?

Bạch Tiểu Thăng sửng sốt:

- Tôi quen sao?

Mình thậm chí còn không nhận ra bọn họ, làm sao có thể gây hận thù với bọn họ chứ?

Đối phương phẫn nộ chỉ tay vào Bạch Tiểu Thăng nhắc nhở:

- Bạn của chúng tôi là Saitou, tên khốn kiếp nhà anh suýt nữa làm hại hắn phải ngồi tù! Anh quên điều này rồi sao? Chúng tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!

Bạn cần đăng nhập để bình luận