Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2169: Trong lúc cười nói (1)

Dương Quân Lạc thấy được Bạch Tiểu Thăng thì có vẻ là vui mừng khác thường, biểu hiện ra cũng rất nhiệt tình. Cụ già kéo tay Bạch Tiểu Thăng và nói không ngừng, còn muốn thân thiết hiền hòa hơn bậc cha chú ruột thịt.

Dương Tiếu Vân ngồi bên cạnh mỉm cười có vẻ vui mừng.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười ha hả, trả lời rất nhiều câu hỏi của Dương Quân Lạc, không có vẻ gì phiền phức.

Người không biết thấy ba người ba thế hệ này ở chung hài hòa như vậy, quả thật sẽ cho rằng đây chính là người một nhà.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh và Dương Nhất Sơn biết rõ những điều này đều là gặp dịp thì chơi, trong lòng lại thấy vô cùng "bội phục".

Xem ra, người muốn làm được chuyện lớn thì phải biết cách diễn xuất trước đã...

- Sau khi từ biệt đến nay đã lâu, không ngờ bây giờ cháu lại có thành tựu như vậy, thân phận được nâng cao thêm một bước càng lớn hơn trước đây, xem đi, còn làm được người dẫn đầu đoàn doanh nghiệp Trung Quốc!

- Tôi nghe nói, những người giống như Đổng Thiên Lộ, Lư Thiên Đạo, Trương Thanh Lâm đều ở dưới cháu, giỏi, giỏi!

- Sau khi tôi nghe nói về tình hình của cháu, trong lòng vô cùng hài lòng, vô cùng vui mừng, vui mừng thay cho ông anh Ngụy của tôi!

Lấy địa vị thân phận của Dương Quân Lạc mà nói chuyện với Bạch Tiểu Thăng như vậy, theo cha con Dương Tiếu Vân thấy, đó thật sự là ra sức cất nhắc Bạch Tiểu Thăng.

Dương Quân Lạc khen ngợi Bạch Tiểu Thăng, còn nhìn Dương Nhất Sơn và vỗ tay Bạch Tiểu Thăng, biểu hiện vô cùng đáng tiếc:

- Ông anh Ngụy có thể có cháu rể như cháu thì thật sự là may mắn của ông ấy, ôi, đáng tiếc tôi lại không có cái phúc này, cháu xem cháu gái của tôi đi, đến bây giờ còn không để mắt tới ai, lại càng khỏi phải nói tới người xuất sắc giống như Tiểu Thăng cháu vậy!

Trong lời nói của Dương Quân Lạc giống như hận không thể khiến cho Bạch Tiểu Thăng bỏ người cũ, coi trọng cháu gái của ông ta vậy.

Dương Nhất Sơn ở bên cạnh nghe được những lời này thì khó chịu, nhân lúc đứng dậy đi qua pha trà liền trợn trừng mắt.

Đương nhiên, cái trợn mắt này không phải là dành cho ông của cô ta mà là dành cho Bạch Tiểu Thăng.

Ở trong lòng Dương Nhất Sơn, họ Bạch kia cũng xứng để lọt vào mắt mình sao?

Chẳng qua chỉ dựa vào cha chú của bạn gái mới có thể ngồi ở đây, được ông nội mình khen ngợi.

Cũng không biết ông nội mình làm sao lại cất nhắc hắn như vậy. Cho dù là cho Ngụy Thiên Hà của nhà họ Ngụy mặt mũi thì điều này cũng quá mức rồi...

Vừa vặn ngược lại với Dương Nhất Sơn, trong lòng Lâm Vi Vi đang nói thầm.

Dương Nhất Sơn cũng xứng đôi với Bạch Tiểu Thăng sao?

Chỉ sợ cũng chỉ có Ngụy Tuyết Liên gia chủ tương lai của nhà họ Ngụy chẳng khác nào tiên xuống trần mới có thể có tư cách đó...

- Ông cụ Dương, ngài tuyệt đối đừng nói vậy, cháu không nhận nổi đâu. Cháu rể của ngài nhất định là long phượng trong lời người, phải là tấm gương sáng cho thế hệ chúng cháu mới đúng.

Dương Quân Lạc giỏi nói, Bạch Tiểu Thăng lại có thể đấu được với ông ta. Dương Quân Lạc nói xong, anh liền cười và liên tục lắc đầu xua tay.

Sau khi Dương Quân Lạc nói hết những lời nâng đỡ, khen ngợi thì đổi đề tài, nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Tiểu Thăng à, tôi ở giới kinh doanh Châu Phi vẫn tính là có chút danh tiếng, bạn bè cũng rất nhiều. Gần đây đoàn doanh nghiệp Trung Quốc các cháu ký hợp đồng có thành quả thế nào? Có cần tôi giới thiệu bạn giúp cho cháu không? Nếu cần thì cháu cứ nói, đừng khách sáo với tôi. Nhiều thì tôi không dám nói, chứ làm cho mỗi người bên cháu thắng lợi trở về thì tôi vẫn có thể làm được.

Tục ngữ có câu nói rất hay, giơ tay không đánh vào mặt người cười, huống gì là lão tiền bối đức cao vọng trọng vội vàng đưa hợp tác, đưa lợi ích tới.

Dương Quân Lạc hiểu cách lấy tình, hứa hẹn lợi ích, muốn hóa giải hiềm khích của Bạch Tiểu Thăng lúc trước, cũng xem như là đã nhọc lòng rồi.

- Ông cụ Dương, cảm ơn ý tốt của ngài, mấy ngày gần đây bên phía chúng cháu cũng có nhiều thu hoạch, không cần phiền ngài phải bận lòng đâu.

Bạch Tiểu Thăng lại cười nói:

- Ý tốt của ngài, chúng cháu xin nhận lấy tấm lòng, cháu thay mặt bọn họ cảm ơn ngài.

Dương Quân Lạc chỉ khách sáo thôi, nếu thật sự bảo ông ta giúp, có vết xe đổ của Dương Tiếu Vân, ai dám yên tâm.

- Ôi, Tiểu Thăng, cháu thật sự không cần phải quá khách sáo với tôi đâu!

Dương Quân Lạc ra vẻ tức giận:

- Chúng ta là người một nhà, đừng nói xa lạ như vậy, nói cảm ơn thì càng khách sáo quá.

- Vâng.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười gật đầu, dáng vẻ như lắng nghe bậc cha chú dạy bảo.

Hai người đang trò chuyện, lại có người giúp việc của Nhà họ Dương đến báo, nói là bữa tiệc trưa đã được chuẩn bị xong.

Lúc này không còn sớm, quả thật nên dùng bữa trưa rồi.

Dương Quân Lạc vỗ vào cánh tay của Bạch Tiểu Thăng, tươi cười hiền lành nói:

- Cháu à, đi thôi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, một lúc nữa cháu phải uống với tôi thêm vài chén đấy.

Bên kia, Dương Tiếu Vân được nghe lời ấy thì lập tức đứng ra khuyên can:

- Cha, bác sĩ nói ngài phải kiêng rượu...

- Nói nhiều!

Dương Quân Lạc lập tức trừng mắt với con trai:

- Hôm nay Tiểu Thăng tới, cha vui mừng, đứng vội nhắc tới lời dặn của bác sĩ chó má gì đó với cha!

Dương Tiếu Vân muốn nói lại thôi, miễn cưỡng gật đầu xem như là nhượng bộ.

- Ngài Bạch, ngài xem, ngài vừa tới, cha tôi đã phá lệ uống rượu, ông cụ nhà tôi hôm nay rất cao hứng đấy.

Dương Tiếu Vân còn mỉm cười nói với Bạch Tiểu Thăng.

Nếu đổi là người khác nghe được lời này, nghĩ đường đường là lão tổ nhà họ Dương đối xử với mình như vậy, nhất định sẽ có cảm giác vừa mừng vừa lo.

Bạch Tiểu Thăng lại phản ứng bình thường, chỉ khách sáo với Dương Quân Lạc vài câu nhưng không nói gì hơn.

Dương Quân Lạc ngược lại không để ý, kéo tay Bạch Tiểu Thăng và đi thẳng tới nhà ăn trong pháo đài cổ kính này.

Sau đó hai cha con Dương Tiếu Vân, Dương Nhất Sơn gọi Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cùng đi.

Khi Bạch Tiểu Thăng giới thiệu Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh, đặc biệt nói cho người của Nhà họ Dương biết, hai người này không phải là tùy tùng, cũng không phải là thư ký, trợ lý, mà là "phía đối tác" của anh.

Nể mặt Bạch Tiểu Thăng, Dương Quân Lạc cũng mời Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh ngồi vào bàn.

Sau khi hai người Lâm Vi Vi được Bạch Tiểu Thăng gật đầu cho phép, tất nhiên không từ chối.

Mọi người đi chừng mười phút mới tới nhà ăn riêng trong pháo đài cổ kính với phong cách Châu u này, bên trong rất lớn còn bày biện đồng bộ, nhìn cổ nhưng lộ vẻ cao sang.

Thức ăn Trung Quốc kết hợp với rượu vang Tây u, ngược lại không hề làm cho người ta có cảm giác không hài hòa.

Rượu vang không tệ, đều là loại trên một triệu một chai.

Trong bữa tiệc, Dương Quân Lạc nhiệt tình trò chuyện với Bạch Tiểu Thăng về các món ăn ngon, thỉnh thoảng nâng chén cùng uống.

Nếu không phải trước đó Dương Tiếu Vân nói bác sĩ dặn cấm rượu thì dáng vẻ này làm gì giống với không thể uống chứ.

Sau ba vòng rượu, thức ăn quá năm vị, Dương Quân Lạc cũng đổi đề tài, cuối cùng đã nhắc tới "vấn đề chính".

- Tiểu Thăng ạ, tôi nghe Tiếu Vân nói, Nhà họ Dương chúng tôi và mấy vị trong đoàn doanh nghiệp Trung Quốc các cháu có chút hiểu lầm, xung đột nhỏ ở trên phương diện làm ăn?

Dương Quân Lạc vừa cười vừa nói, khi nói chuyện có vẻ rất hời hợt.

Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn Dương Tiếu Vân thấy ông ta đang ngắm nhìn rượu vang trong ly.

Đó cũng không phải là "mấy người":

- hiểu nhầm nhỏ", mà là đào hố hãm hại phần lớn những người bên phía Bạch Tiểu Thăng!

- Tiểu Thăng à, Nhà họ Dương chúng tôi cũng từ Trung Quốc đi ra, cũng là cùng quê cùng quán với các cháu.

Dương Quân Lạc có vẻ chân thành nói:

- Tôi thật sự không muốn, cũng không đành lòng có bất kỳ mâu thuẫn nào với doanh nhân Trung Quốc, dù sao mọi người đều là người mắt đen da vàng, trăm ngàn năm trước có lẽ là người một nhà, cháu nói có đúng không?

Bạch Tiểu Thăng chỉ nghe không có phản ứng gì.

Dương Quân Lạc thấy thế, nói tiếp:

- Chuyện này đã xảy ra, tôi vô cùng tiếc nuối, đồng thời nghiêm khắc phê bình Tiếu Vân. Cho dù đây chỉ là hành vi vô ý của nhà họ Dương chúng tôi cũng không thể có mâu thuẫn trên phương diện lợi ích với thương nhân Trung Quốc đúng không? Tôi càng không muốn đoàn doanh nghiệp Trung Quốc có hiểu nhầm gì với nhà họ Dương chúng tôi. Cháu thì sao, bây giờ cháu đang là người dẫn đầu đoàn thương nghiệp, lại là cháu rể người bạn lâu năm của tôi, chúng ta đều là người một nhà. Không bằng cậu ở giữa thay Tiếu Vân hòa giải một chút, giải thích rõ hiểu nhầm với mấy người bên phía cháu. Mọi người hòa thuận chẳng phải tốt hơn sao? Có câu hòa khí sinh tài mà, cháu nói có đúng không?

Dương Quân Lạc không ngờ lại đang mời Bạch Tiểu Thăng đứng ra, muốn hòa giải cái gọi là mâu thuẫn với đoàn doanh nghiệp Trung Quốc.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nghe cũng cảm giác không thể tin nổi.

Hóa ra lúc trước rót rất nhiều canh mê hoặc, bây giờ mới xem như Dương Quân Lạc lộ ra "bộ mặt thật" của mình.

Ở trước mặt Dương Quân Lạc, Bạch Tiểu Thăng xem như là thế hệ con cháu, lại được đối xử long trọng, lễ độ có thừa. Theo lẽ thường bậc cha chú có yêu cầu thì anh nên đứng ra hòa giải. Nhưng như vậy thứ nhất là Bạch Tiểu Thăng sẽ triệt để mất lòng người bên mình, bị cô lập ở bên ngoài.

Nếu như Bạch Tiểu Thăng không đáp ứng, Dương Quân Lạc sẽ chạy đến chỗ của Ngụy Thiên Hà trắng trợn nói:

- Ông xem cháu rể của ông đi, đúng là không nể mặt thằng em này, chỉ bảo cậu ta đứng ra hoà giải, chỉ có chút việc nhỏ như vậy cũng không giúp!

Nhà họ Ngụy lại không tiện trách móc Dương Quân Lạc được điều gì.

Bạch Tiểu Thăng có đáp ứng hay không, đây đều là một nước cờ chết.

Ánh mắt Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh lập tức có phần nghiêm trọng, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Ánh mắt cha con Dương Tiếu Vân cũng lóe sáng nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Trong mắt Dương Nhất Sơn thậm chí còn cười lạnh, hình như muốn nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng lúng túng tiến thoái lưỡng nan.

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, Bạch Tiểu Thăng vẫn bình tĩnh, thậm chí khóe miệng mỉm cười và nhấp một hớp rượu trong ly.

Mọi người cứ nhìn Bạch Tiểu Thăng thưởng thức rượu, gật đầu rồi mới đặt ly rượu xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận