Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 933: Cô đang cản đường!



Đến gần giữa trưa ngày hôm sau, tại khách sạn Nam Hoài tinh.

Lâm Vi Vi ở trong phòng đã đặt trước để thu xếp, những người ở hiện trường nghe chỉ huy làm việc đều được Lâm Kha tìm đến.

Mười người nam nữ trẻ tuổi này làm việc nhanh nhẹn, hiểu lễ nghi làm Lâm Vi Vi dùng rất thuận tay.

Bạch Tiểu Thăng và Lâm Kha cũng ở khách sạn, nhưng là ở quán cà phê Thiên Không trên tầng cao nhất của khách sạn, vừa uống cà phê vừa quan sát Vân Hải.

Lâm Kha vừa nói với Bạch Tiểu Thăng một việc.

Chính là tin tức mà Hàn Đống mới nhận được kia.

Chuyện này mặc dù không lên báo, nhưng mà những con đường tin tức của Bộ Sự Vụ rất linh thông.

- Bên trong những công ty con thuộc tập đoàn ở Vân Hải hẳn là cũng bị chấn động một phen, nhưng nó còn chưa đủ để kinh động đến Hạ lão bên kia.

Lâm Kha nhún vai nói,

- Còn nữa, tập đoàn chúng ta mặc dù lớn nhưng lại không thể lũng đoạn, cũng không có khả năng cường thế để cho người khác không được phép tiến vào, làm như thế thì khác gì bốn phía tạo địch. Cho nên coi như biết rõ, chỉ sợ cũng sẽ không sử dụng biện pháp gì để phản chế.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu.

- Tập đoàn Thất Phong sao?

Bạch Tiểu Thăng trầm ngâm, lập tức cười nói,

- Thật đúng là trùng hợp! Yến hội của bọn họ thế mà lại tổ chức ngay sát vách của chúng ta!

- Không phải ngày hôm qua anh nói là giọng điệu của Hàn Đống có chút không bình thường, giống như có việc sao. Cái đó chỉ sợ liên quan đến chuyện này.

Lâm Kha tiếp tục nói.

Bạch Tiểu Thăng cũng đồng ý với giả thuyết này của Lâm Kha.

- Nhưng mà Hàn Đống cũng không có đề cập đến nên sợ rằng chính hắn đã có dự định, vậy thì chúng ta cũng không cần phải lo lắng đến.

Bạch Tiểu Thăng thuận miệng nói.

Nhưng mà, trên mặt của hắn giống như đang suy nghĩ gì đó, đồng thời trầm mặc chừng hai ba phút.

- Anh đang suy nghĩ cái gì đấy?

Lâm Kha nhìn thấy trong mắt của Bạch Tiểu Thăng dường như ẩn chứa một nụ cười thản nhiên nên lập tức liếc mắt,

- Có phải lại đang có chủ ý xấu gì hay không?

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên bừng tỉnh rồi cười nói với nàng,

- Tôi trông giống người xấu lắm à! Sao cô lại nói tôi như vậy?

- Không giống!

Lâm Kha rất khẳng định,

- Căn bản chính là thế!

- Coi như tôi là người xấu thì cũng chỉ đối với người ngoài thôi. Đối với người mình thì cũng không phải chuyện xấu gì.

Bạch Tiểu Thăng cười mỉm rồi nâng chén trà lên nhấp một ngụm, bên trong ánh mắt vẫn đang trầm tư như trước.

Lâm Kha cũng không có quấy rầy hắn mà chỉ yên lặng nhìn chăm chú, trong ánh mắt cũng ẩn chứa nụ cười thản nhiên.

Nàng luôn cảm thấy người đàn ông này lúc nghiêm túc công tác hoặc là nghĩ chuyện gì đó thì rất đẹp trai!

Nửa giờ sau, điện thoại di động của Bạch Tiểu Thăng rung lên, là tin nhắn của Lâm Vi Vi.

Bạch Tiểu Thăng nhìn qua một chút rồi cười nói,

- Bây giờ đã mười một giờ, người cũng đã tới đủ bảy tám phần rồi.

- Chuyện này là tất nhiên, đều là công ty của tập đoàn nên những Tổng giám đốc kia đến gặp sự vụ quan còn dám trì hoãn sao! Mà lại do anh làm chủ nên bọn họ chắc cũng kinh hồn táng đảm, nhưng vẫn phải làm cho mình một vẻ mặt vui cười, đến sớm.

Lâm Kha hừ lạnh một tiếng.

Sự vụ quan chủ động mở tiệc chiêu đãi, chuyện này đã cho bọn họ mặt mũi rất lớn rồi nên ai dám lãnh đạm.

Bạch Tiểu Thăng cười cười,

- Chúng ta chờ bọn họ đến gần đủ rồi đi xuống là được.

- Kỳ thực theo ý tôi, chúng ta nên chờ thêm nửa giờ, cứ để cho bọn họ chờ đi.

Lâm Kha lầm bầm.

- Không cần như vậy, để người ta chờ, nhưng chúng ta không phải cũng đang ngồi chờ sao.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Lúc này, ở cửa phòng 501.

Lâm Vi Vi mặc một chiếc váy dài, đứng ở chỗ đó nở nụ cười, thân hình duyên dáng yêu kiều, rất có tư thái của nữ thần.

Khách mời nào gặp đều ngầm khen không dứt miệng.

Coi như mười người Lâm Kha phái tới hỗ trợ, cũng đều thỉnh thoảng liếc mắt sang nhìn.

Phụ nữ sùng bái, đàn nam hâm mộ.

- Vị kia chính là trợ lý của Bạch Tiểu Thăng sự vụ quan sao? Thật sự rất dịu dàng thanh lịch, phong thái siêu nhiên. So với những danh viện ở Vân Hải chúng ta thì khí chất, khí thế đều mạnh hơn không chỉ một cấp bậc.

Hàn Đống ở trong phòng nhìn qua Lâm Vi Vi đứng ở cửa, cũng không nhịn được tán thưởng.

Hàn Thừa Nhân cũng gật đầu.

Thân là trợ lý sự vụ quan, coi như một Tổng giám đốc công ty con như hắn cũng có chút hâm mộ.

- Sát vách bên kia. . .

Hàn Thừa Nhân thấy không ít người đi qua cửa phòng thì nghĩ đến tập đoàn Thất Phong ở sát vách. Hắn lập tức xích lại gần Hàn Đống, nhỏ giọng nói.

Hàn Đống dùng ánh mắt ngăn hắn lại, hơi lắc đầu.

Trong trường hợp lúc này, ở chỗ này không thích hợp nói chuyện đó.

Bên kia giao cho mấy tên tiểu tử Hàn Minh Hạo thôi, còn nữa, mấy nhà công ty cũng đều phái đi cao tầng già dặn trầm ổn, chắc cũng có thể ứng phó được.

- Chỉ mong hôm nay có thể yên ổn vượt qua được!

Hàn Đống đáp lại một câu.

Hàn Thừa Nhân gật đầu.

- Hàn hội trưởng!

- Ngài tới sớm quá, Hàn hội trưởng !

- Hàn tổng.

Lại có mấy vị tới, sau đó đi sang đây chào hỏi. Hàn Đống cười hoàn lễ với đối phương.

Ở cửa, Lâm Vi Vi và một vị nữ trợ thủ phụ trách ghi chép đang thẩm tra đối chiếu tên từng người, nhưng vào lúc này lại nghe thấy ở một bên hành lang truyền đến tiếng ồn ào.

Lâm Vi Vi vô ý thức ngẩng đầu nhìn sang.

Giữa thang máy bên kia đi đến một đoàn người, nhìn qua thì cũng phải có đến ba mươi mấy người. Rất nhiều trong số đó là vệ sĩ mặc âu phục phẳng phiu, đeo kính râm.

Cầm đầu đám người này là một nam một nữ.

Người nam kia ước chừng ba mươi tuổi, tuấn tú lịch sự, dáng người thon dài, trên vẻ mặt không màng danh lợi kia còn hiện lên sự cao ngạo.

Người phụ nữ bên cạnh hắn thì trẻ tuổi xinh đẹp, ăn mặc lộng lẫy, chỉ riêng chiếc ví cầm tay cũng phải từ chục ngàn tệ trở lên.

Tuy ở xung quanh có rất nhiều người đang cười nói lấy lòng, nhưng đôi nam nữ này dường như không để một ai vào mắt, chỉ phối hợp mỉm cười nói chuyện với nhau.

- Vân Hải này tuy không phải là thành phố lớn gì, nhưng mà không khí vẫn còn tốt, suối nước nóng cũng không tệ. Dao Dao, em có thể đi SPA một chút, đối với làn da của phụ nữ cũng có chỗ tốt.

Người đàn ông trẻ tuổi vô cùng dịu dàng nói.

Dường như rất cưng chiều đối với người phụ nữ này.

- Không khí tốt, có thể so với Châu u bên kia không? Còn nữa, suối nước nóng sao? Cùng so sánh với Nhật Bản bên kia, đúng là quá kém. Cũng chỉ có những người không có kiến thức trong nước mới có thể chạy theo như vịt.

Người phụ nữ trẻ bĩu môi, hình như có chút khinh thường.

Nhưng mà ngay lập tức nàng có nũng nịu nói,

- Nhanh giải quyết việc ở đây xong đi, sau đó đi cùng em ra bên ngoài giải sầu, bên này thật sự là một khắc cũng không muốn ở lâu.

Tuy thái độ của người phụ nữ này đối với người nam kia rất tốt, nhưng trong đó cũng ẩn ẩn lộ ra một chút cao ngạo.

- Được được được, em như thế nào thì như thế đó.

Người đàn ông kia cười cười, nhưng sâu trong đôi mắt ẩn ẩn có một tia không vui.

Dù sao, hắn bị người phụ nữ này phản bác ở trước mặt mọi người, cũng coi như đã tổn mấy chút mặt mũi.

Đương nhiên, hắn không dám làm lộ tâm tình lúc này ra ngoài.

Người nam này chính là thiếu đổng Dư Trung Thiên của tập đoàn Thất Phong, mà người phụ nữ bên cạnh chính là vị hôn thê Tống Dao của hắn.

Đoàn người này đi thẳng đến cửa phòng 501.

Mắt thấy mỹ nữ như Lâm Vi Vi đứng ở nơi đó "Tiếp khách", hai mắt của Dư Trung Thiên không nhịn được phải sáng lên, nói thầm trong lòng,

- Người phụ nữ này thật là xinh đẹp! Khí chất cũng rất tốt!

Tống Dao đang nói chuyện với Dư Trung Thiên, lập tức nhăn lông mày lại.

Sau đó, nàng lạnh lùng nhìn về phía Lâm Vi Vi, trong ánh mắt ẩn ẩn có một tia khó chịu.

- Này, giữ cửa, nói cô đó!

Tống Dao dẫm chân xuống, hất đầu lên liếc nhìn Lâm Vi Vi,

- Nhìn thấy chúng ta tới, vì cái gì không chạy lên nghênh đón!

Rất nhiều người tiến vào bên trong nên Tống Dao tưởng, nơi này chính là phòng của các nàng.

Không chỉ mình nàng cho rằng như thế, Dư Trung Thiên cũng cho là như vậy.

Mắt thấy Tống Dao tùy hứng, Dư Trung Thiên hơi há mồm một chút, nhưng sau đó lại nhắm lại, lời đến miệng nhưng không nói ra.

Không phải cái gì khác, mà là hắn hiểu rất rõ tính cách vị hôn thê này của mình, lúc đang tùy hứng mà hắn ngăn cản thì sẽ chỉ làm trầm trọng thêm.

Hơn nữa, vì một người không liên quan, tuy có bề ngoài cấp nữ thần nhưng thân phận lại thấp, mà đắc tội với Tống Dao thì được không bằng mất.

Phải biết, đại cổ đông của tập đoàn Thất Phong bọn hắn bắt đầu từ tháng trước đã là Tống gia.

Đối mặt với Tống Dao cao ngạo vặn hỏi, Lâm Vi Vi chau mày lại, sau đó dùng tư thái ưu nhã, giọng nói ôn hòa nhất trả lời lại ——

- Vị tiểu thư này, mời cô tránh ra !

- Cô đang cản đường!

Bạn cần đăng nhập để bình luận