Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 620: Cậu Lại Cứu Tôi Một Mạng!



Khi Hạ lão nói ra căn bệnh của mình, thần sắc hắn nhìn rất nhẹ nhõm, nhưng khổ ra sao chỉ có mình hắn biết.

Cơn đau kia, không phải là một cơn đau mà người bình thường có thể chịu được!

Có những khi vào giữa đêm, đau đớn toàn thân, mồ hôi ướt cả mái tóc trắng!

Hắn đi khắp nơi để khám chữa bệnh, mặc dù hắn không thiếu tiền nhưng không ai chữa được.

Các chuyên gia cũng đưa ra rất nhiều cách giải thích khác nhau, đưa cho hắn rất nhiều phương thuốc nhưng tất cả đều vô dụng!

Trong sáu tháng qua, hắn lên máy bay đi khắp nơi, đi tìm các phương pháp chữa trị, thậm chí hắn cũng bay ra nước ngoài tìm cách chữa bệnh.

Nhưng một mực không có kết quả.

Nhưng giờ đây, có một chàng trai thư pháp tuyệt diệu, lại nói y thuật của cậu ta còn cao hơn thư pháp.

Ông lão tuy tin tưởng, nhưng ông ấy cũng sợ, ông sợ hy vọng càng lớn thì thất vọng càng lớn.

Nhìn thấy thủ pháp Bạch Tiểu Thăng khám bệnh cho mình như nước chảy mây trôi, sau đó một mạch viết ra phương thuốc.

Phong cách đơn giản mà đầy tự nhiên này làm cho ông lão vô cùng chờ mong.

- Cứ xem thử, lỡ có hiệu quả thì sao!

Hạ lão trông mong nhìn Bạch Tiểu Thăng xé tờ giấy mà hắn vừa ghi xong.

Chữ thật xinh đẹp!

- n nhân thì tôi không dám nhận, đại thúc và tôi có thể ngồi cùng nhau trong một quán ăn ở ven đường, nó cũng là số phận, nếu đại thúc tin vào phương thuốc tôi đưa, đại thúc có thể về dùng thử.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và đưa tờ giấy qua.

- Như vậy, như vậy là tốt nhất rồi.

Hạ lão hơi phấn khích, đưa tay ra nhận lấy tờ giấy, giống như nhặt được vàng.

Không có phương hướng gì, chỉ có chữ viết, nhưng đây chính là bảo vật đó.

- Chàng trai, tôi có thể hỏi cậu thêm một câu không?

Hạ lão mở miệng nói,

- Không biết căn bệnh này của tôi gọi là gì?

Lâm Vi Vi ở bên cạnh cũng tò mò nhìn qua.

Nhìn thấy thủ đoạn vọng, văn, vấn, thiết của Bạch Tiểu Thăng, cũng nhìn thấy được Bạch Tiểu Thăng viết ra một đơn thuốc, trong lòng nàng rất sùng bái hắn.

Bạch Tiểu Thăng tung hoành ngang dọc, am hiểu nấu nướng, viết chữ cứ y như là một nhà thư pháp, còn hiểu chữa bệnh.

Đơn giản là không có gì mà hắn không hiểu!

Lâm Vi Vi không biết làm thế nào để ca ngợi anh Tiểu Thăng của mình.

Là một người hoàn hảo, am hiểu mọi thứ, một người nam nhân có mị lực không thể cưỡng lại.

Bạch Tiểu Thăng cười nói với Hạ lão,

- Bệnh này của ông không phải vấn đề nằm ở nội tạng, mà là máu ứ nên gây ra một số phản ứng kịch liệt. Nói đây là một bệnh nan y cũng không sai! Tôi có thể chữa bệnh theo phong cách trung y, tây y tôi cũng biết! Chỉ là do ông chọn đúng chuyên gia mà thôi.

Bạch Tiểu Thăng không đề cao trung y, cũng không hạ thấp tây y, lời nói của hắn rất thích hợp.

Để cho Hạ lão nghe xong liên tiếp gật đầu.

Hắn tin tưởng những lời nói không xem trọng bên nào coi nhẹ bên nào.

- Được rồi, cơm cũng đã ăn xong, tụi con cũng nên đi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười đứng dậy.

Gặp mặt tức là duyên phận. Được ngồi cùng ăn chung với nhau càng là một duyên phận khó quên.

Nhưng trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn.

Cơm nước đã xong xuôi, cũng đã đến lúc phải đi

- Đại thúc ơi, đại thúc đưa dĩa đây con đi gửi luôn cho.

Lâm Vi Vi đứng dậy đi qua, cầm qua dĩa trong tay Bạch Tiểu Thăng, lại cầm giúp cái dĩa của Hạ lão và đi vào cửa hàng gửi trả lại.

- Đúng là một cô gái tốt!

Hạ lão mỉm cười và đứng lên, đem tờ giấy ghi chép kia cẩn thận bỏ vào trong túi.

Đây không chỉ là một tác phẩm thư pháp cao cấp, còn là một phương thuốc có thể chữa căn bệnh làm cho hắn đau khổ.

- Chàng trai à, phần ân tình này của cậu, lão già này nhớ kỹ.

Hạ lão cười nói với Bạch Tiểu Thăng nhìn chăm chú vào hắn.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nhưng trong lòng lại không để ý điều đó.

Bèo nước gặp nhau, muốn gặp lại có lẽ rất khó.

Hơn nữa hắn còn không biết danh tính của ông lão, ông lão cũng chưa bao giờ hỏi hắn, sợ cũng chỉ nghe Vi Vi gọi hắn là "anh Tiểu Thăng", chỉ với cái biệt hiệu này, để tìm một người trong biển người mênh mông cũng không dễ dàng.

Đương nhiên Bạch Tiểu Thăng cũng không quan tâm đến cái gọi là đền ơn.

Có thể tiện tay làm một việc thiện cũng làm lòng mình thoải mái, hắn thấy được đây là phần thưởng tốt nhất mà hắn nhận được.

Lâm Vi Vi đã vào trả dĩa xong, đang trở về nơi này.

Ngay bây giờ Bạch Tiểu Thăng đang dựa lưng vào tường.

Bức tường được làm bằng các khối đá, rất cao. Nhìn vào hẳn là đã rất nhiều năm rồi, có nhiều chỗ trên bức tường nhìn đã hở ra. Vì vậy những người ngồi trên mặt đất phải nhìn lên xem liệu nó có khả năng rơi trên đầu họ không.

Bức tường nơi Bạch Tiểu Thăng đang đứng nhìn rất chắc chắn.

Tuy nhiên trên đầu tường bỗng nhiên xuất hiện một cậu bé béo, bàn tay nhỏ bẩn thỉu, bám víu vào một hòn đá, tảng đá lập tức bị lắc lư và một cậu bé khác trông rất gầy gò, xuất hiện nửa người đứng chắp tay ở trên bức tường.

Một tảng đá lớn bằng trái dưa hấu, đang rơi thẳng xuống đầu Hạ lão!

Lâm Vi Vi trơ mắt nhìn cậu bé đang ở trên đầu tường, trơ mắt nhìn tảng đá rơi xuống.

Nàng thậm chí không có thời gian để cảnh báo, trong đôi mắt nàng hiện lên vẻ hoảng sợ.

Mắt sắp thấy đầu Hạ lão sẽ đổ máu ở trong hẻm nhỏ.

Bạch Tiểu Thăng vẫn đứng bất động đột nhiên bước ra một bước, kéo Hạ lão đang đứng bên cạnh cậu.

Hạ lão chưa kịp chuẩn bị, bị kéo một cái làm cả người lảo đảo.

Éc éc, tiếng bước chân của ông lão chà sát trên mặt đường vang lên, tạo ra một tiếng động lớn.

Trên con đường bị một tảng đá mạnh mẽ tạo ra một cái hố chừng miệng tô.

Nếu mà rơi vào đầu người thì hậu quả như thế nào cũng có thể tưởng tượng được!

Động tĩnh này làm kinh động đến mấy người đang ăn cơm, gồm bảy, tám người, có nam có nữ, bỗng nhiên đứng lên, lo lắng nhìn xem lão già, cũng nhìn chàng trai ở bên bức tường.

Hạ lão đột nhiên bị Bạch Tiểu Thăng kéo, cả người lảo đảo, tức giận nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Nghe được tiếng động, ông ấy quay đầu lại thấy tảng đá trên đất, còn có cái hố nhỏ ở trên mặt đất, trên trán ông ấy lập tức đổ mồ hôi.

- Trời ơi!

Quả thật quá may mắn.

Chỉ chút xíu nữa là mạng già của hắn phải ném tại đây.

- Thằng nhóc, mày làm cái gì đấy! Mày không thấy phía dưới có người sao?

- Mày có biết hành vi đập vỡ bức tường rất là nguy hiểm không?

- Đây là con cái nhà ai, nhất định phải để cho cha mẹ của nó dạy dỗ nó nghiêm khắc hơn!

Những người nam nữ cảm thấy tức giận và đang chỉ trích hai đứa trẻ.

Cậu bé kia ý muốn mua thức ăn thông qua bức tường, nhìn thấy mình sắp gây ra họa, lại bị một đám người lớn la mắng, lập tức trở nên rất sợ hãi và "oa" khóc lớn lên, sau đó rụt đầu về lại.

Sau khi phát tiết sự phẫn nộ, mọi người nhao nhao đi tới.

- Ông lão à, ngài có chuyện gì không?

- Có bị thương không, muốn đi bệnh viện không?

- Trước gọi xe đi bệnh viện kiểm tra một lần rồi lại nói!

Mọi người bối rối nói.

Sự nhiệt tình này làm cho Bạch Tiểu Thăng líu lưỡi.

Lâm Vi Vi nhìn thấy mọi người như vậy cũng hơi ngạc nhiên.

Mấy người này quả nhiên rất nhiệt tình, nhìn xem tư thế đó cứ y như đối với cha ruột của mình vậy.

- Đừng gây ồn ào.

Hạ lão nói một câu làm mọi người lập tức im lặng.

- Tôi vẫn còn tốt lắm, mọi người cứ đi ăn đi, cũng đừng ở đây nữa.

Lời này có vẻ rất hữu ích, mọi người nghe xong chỉ chần chờ một tí nhưng cũng rời đi.

Đôi mắt Hạ lão sáng lên, kéo cánh tay của Bạch Tiểu Thăng, cảm kích nói,

- Chàng trai trẻ à, cậu lại cứu lão già này một mạng, ân tình này tôi sẽ khắc ghi trong tim.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười.

- Đại thúc không cần phải khách sáo như vậy. Khi nãy tôi cũng chỉ là nhìn thấy biểu lộ của người bạn mình nên mới phản ứng tự nhiên như vậy, may mà tôi suy đoán không sai.

Bạch Tiểu Thăng cười nói,

- Cũng làm cho ông không có nguy hiểm gì.

Lâm Vi Vi cũng thở dài một hơi, ở bên cạnh phụ họa,

- Đúng vậy ạ, thiếu chút nữa là ông đã xảy ra chuyện!

- Cậu là một chàng trai tốt!

Hạ lão cười ha ha,

- Ơn cứu mạng không thể diễn tả bằng lời! Sau này sẽ có cơ hội báo đáp.

Thấy ông lão cũng không có việc gì, Bạch Tiểu Thăng cũng không có đem lời nói này để ở trong lòng, hắn mở miệng muốn rời đi.

Hạ lão lập tức cười nói,

- Hãy để lão già này đưa tiễn ân nhân một đoạn!

Tại lúc này, ở bên ngoài con hẻm nhỏ.

Một nhóm người vội vàng chạy đến, người cầm đầu là một gương mặt mà Bạch Tiểu Thăng biết.

Trương Thiên Tắc!

Bạn cần đăng nhập để bình luận