Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1120: Gọi cho anh ta đến gặp tôi

Phía trước có mệnh lệnh của Uông Tử Du tiên sinh, phía sau lại có Dương Đại Thịnh Tổng giám đốc căn dặn, Tôn Nhị Thành trấn giữ tuyến phòng thủ sau cùng trong chuyện này, lực lượng như thế là quá đủ.

Những người trước mắt này đã không có quan hệ, lại không có lịch hẹn trước, nhìn qua trẻ tuổi còn không có bối cảnh, Tôn Nhị Thành nghĩ rằng đơn thuần chỉ là "Ba nhân viên quèn".

Nếu như thế, hắn còn cần kiêng kị gì chứ!

Tôn Nhị Thành lập tức cứng rắn lên!

Vừa mới sáng nay, tâm trí hắn còn đầy những bất bình và mệt mỏi, ở trước mặt Dương Đại Thịnh vẫn phải ra vẻ đáng thương, trước mắt không dễ gì có được chỗ để xả giận bằng miệng như thế này, tất nhiên cứ thế mà bùng phát!

Thậm chí con kiêu ngạo hơn so với bình thường, vô cùng thô lỗ!

- Ông bảo ai phải xéo đi?

Nghe được lời xỉ nhục của Dương Đại Thịnh, Lôi Nghênh cũng nổi giận, bước lên từ sau lưng Bạch Tiểu Thăng.

Lâm Vi Vi còn lấy ra cả huy chương của Bạch Tiểu Thăng, cũng không dùng được, vậy thì nên cho hắn ra sân!

Đối mặt với động tác của Lôi Nghênh, Bạch Tiểu Thăng không có ngăn cản, ánh mắt của hắn cũng trở nên vô cùng lạnh lùng.

Này hôm qua, dù sao tốt xấu còn có thể đến được quầy lễ tân, hôm nay đến cả cửa còn không thể nào vào được!

Uông Tử Du này thật sự là uy phong quá lớn, kiêu ngạo quá lớn !

Vừa về đến đây, đã nhanh chóng trở thành Thổ Hoàng Đế!

Người bên này thiếu khuyết giáo dục, đến cả đạo lý còn nói không được thông.

Như vậy còn cần khách khí làm gì !

Nếu không, bản thân mình đường đường là một vị đại sự vụ quan, chẳng lẽ thật sự đôi co với một tên gác cửa, thậm chí bị đuổi ra ngoài, còn ra thể thống gì nữa! Uy nghiêm ở đâu!

- Anh muốn làm gì?

Tôn Nhị Thành nhìn thấy người đàn ông cao lớn Lôi Nghênh tiến lên, lập tức gào thét.

Sợ, hắn ngược lại là không sợ.

Hắn Tôn Nhị Thành có thân hình cũng không nhỏ, hơn nữa phần eo còn có một cái gậy cao su, chẳng lẽ còn có thể sợ một người tay không tấc sắt.

Hơn nữa, nơi này là chỗ nào?

Truyền thông Thiên Du!

Địa bàn của mình!

Hắn còn là quản lý đội bảo vệ, hô lên một tiếng, sẽ có ngay năm sáu bảo vệ chạy đến!

- Ông hỏi tôi làm cái gì? Tôi không cần cái gì, chỉ là muốn cho ông biết rõ một chút quy củ!

Lôi Nghênh không thèm nói nhảm, đi lên túm lấy cổ áo của đối phương, đem hắn nhấc lên như xách một con gà.

Tôn Nhị Thành trông thân hình thì không nhỏ, nhưng ở trước mặt Lôi Nghênh thì yếu đuối như trẻ con, chân tay luống cuống kéo ra cây gậy bên hông, lại bị Lôi Nghênh bắt được, thuận tay ném qua một bên.

- Đừng mang đồ chơi ra đùa nghịch, tốt hơn hết vẫn là nên dẫn đường cho chúng tôi!

Lôi Nghênh nhàn nhạt nói.

Sau đó, hắn dẫn theo Tôn Nhị Thành cất bước đi tới quầy lễ tân.

Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi mặt không biểu tình đi theo ở phía sau.

Hai cánh tay của Tôn Nhị Thành nắm lấy cổ tay Lôi Nghênh, liều mạng giãy dụa, lại cảm giác cánh tay đối phương cứng rắn như sắt thép, căn bản không thể nào kéo ra nổi!

Hiện tại, hắn phải cố hết sức hô hấp, khó chịu nhất là dưới chân, vừa giống như dính, lại giống như không chạm đất, thực sự là rất khó để chịu đựng, chẳng khác nào chịu cực hình.

Thực ra, Tôn Nhị Thành không biết, Lôi Nghênh vẫn còn giữ lại một nửa sức lực.

Nếu thật sự dùng hết sức, chỉ sợ Lôi Nghênh bóp nát yết hầu hắn dễ như chơi vậy.

Tôn Nhị Thành cứ thế bị dẫn theo, trong miệng còn phát ra tiếng gọi mập mờ không rõ ràng, mặt mũi tràn đầy thống khổ. Ở bốn phía truyền thông Thiên Du, mọi người cũng không phải người mù, tất nhiên cũng nhìn thấy.

Tất cả mọi người đều trừng lớn đôi mắt, cảm thấy choáng váng.

Vừa mới nghe thấy Tôn Nhị Thành quát lớn, lập tức có người bàn luận.

- Tôn quản lý đang đuổi người nào đấy?

- Không biết, chắc không phải là nhân vật quan trọng gì.

Người kia còn không biết rằng, dù là nhân vật quan trọng cũng không thể xúc phạm quản lý như vậy.

- Vừa mới đứng suốt hai giờ đồng hồ buổi sáng, xem ra Tôn quản lý sợ là có bức xúc không nhỏ.

- To tiếng với người ngoài vẫn tốt hơn là nổi giận với chính người của chúng ta.

Lúc đó, nhân viên ở trong sảnh này đều không có ai để ý.

Thậm chí, vừa rồi Dương Đại Thịnh ngồi ở nơi hẻo lánh cũng bị kinh động, ngẩng đầu nhìn một chút.

Tuy nhiên, hắn cũng không có đứng lên, càng không có đi qua.

Chuyện này, Dương Đại Thịnh tin rằng Tôn Đại Thành có thể xử lý thích đáng, và thứ hai là cũng thật sự mệt mỏi.

Ngoài ra còn là thông thường có một vài loại nhân viên kinh doanh, đi tới công ty tìm hắn hoặc là Uông Tử Du, vô cùng phiền phức.

Dương Đại Thịnh xa xa nhìn thấy ba người Bạch Tiểu Thăng đều rất trẻ tuổi, chắc hẳn là công ty mới, đến để chào hàng, cũng thật không coi ra gì.

Nhưng sau đó phát sinh một cảnh tượng, khiến cho đám người bên kia giật mình, thậm chí còn kêu lên sợ hãi.

Nhìn lại về bên này, Dương Đại Thịnh lập tức trừng lớn đôi mắt.

Sao lại còn động chân động tay!

Vừa rồi Tôn Nhị Thành cất giọng "Xéo đi", thật sự chói tai. Tuy nhiên, cũng không đến mức độ kích thích đối phương trực tiếp động võ chứ.

Hiện tại làm kinh doanh, đều hung hãn như thế sao?

Dương Đại Thịnh không quản còn đi đứng bủn rủn, nhanh chóng chạy đến.

Trước khi Dương Đại Thịnh phản ứng, bảo vệ ở trong góc đại sảnh này, sau một thoáng sửng sốt, cũng đồng thời chạy qua, chừng hơn năm sáu người.

- Buông Tôn quản lý xuống!

- Anh buông tay ra!

Hai tên bảo vệ chạy đến trước tiên, thân hình cao lớn, trực tiếp nhảy về phía Lôi Nghênh.

Trong mắt họn họ, Lôi Nghênh trông cũng không nhỏ, thân thể nhìn qua cũng rất rắn chắc, thậm chí có thể một tay nhấc lên Tôn Nhị Thành kéo lên trên, đúng là người có sức lực mạnh mẽ.

Chỉ là người dù có mạnh cỡ nào, hai nắm đấm cũng khó có thể chống lại bốn cánh tay, trong tình huống chỉ còn một cái tay, muốn bắt giữ lại không quá khó.

Cho dù không thể bắt giữ thì khiến cho đối phương buông Tôn quản lý xuống, cũng coi như đạt được mục đích.

Hai nhân viên bảo vệ kia có lòng tin mười phần, ngay cả nhân viên ở xung quanh cũng nghĩ như thế.

Nhưng mà, hai nhân viên bảo vệ tới gần Lôi Nghênh, bàn tay vừa duỗi qua, bỗng nhiên trước mắt bọn họ xuất hiện một nắm đấm, họ kêu lên một tiếng đau đớn, liên tiếp quỳ xuống đất.

Lôi Nghênh chỉ dùng một cánh tay "nhẹ nhàng" đã giải quyết xong hai người.

Động tác của Lôi Nghênh nhìn qua không có gì hoa mỹ, nhưng lại đạt hiệu quả cao, chuyên môn đánh vào điểm yếu trên thân thể đối phương, cũng sẽ không tạo thành địa phương bị thương tổn nặng.

Hai nhân viên bảo vệ kia, mỗi người chỉ chịu được hai lần, liền quỳ xuống.

Nhân viên của truyền thông Thiên Du ở xung quanh, đều nhìn không chớp mắt.

Lợi hại như vậy!

Một tay đánh ngã hai nhân viên bảo vệ !

Hơn nữa nhìn dáng vẻ bọn hắn rên rỉ thống khổ, tư vị kia nhất định là cực kỳ đáng sợ.

Nhân viên bảo vệ chạy đến sau đó, giật mình, nhao nhao dừng lại, còn bị té ngã trên mặt nền gạch bóng loáng, không người nào dám tiến lên, chỉ dám lên giọng la hét giúp Tôn Nhị Thành từ khoảng ba mét bên ngoài.

- Anh dừng lại cho chúng tôi!

- Mau thả Tôn quản lý ra, nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát!

- Anh đừng đi về phía trước, dừng lại, nếu không chúng tôi sẽ không khách khí !

Những người này kêu to, Lôi Nghênh tiến một bước, bọn hắn hận là không thể lui hai bước.

- Gọi Tổng giám đốc của các người ra đây.

Lôi Nghênh nhàn nhạt nói.

Lôi Nghênh vừa mới dứt lời, liền nghe thấy một tiếng hét lớn,

- Tôi đây, anh nhanh thả người ra!

Lôi Nghênh nhìn lại.

Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi cũng nhìn qua.

Dương Đại Thịnh kinh sợ lẫn lộn, chạy đến gần khoảng năm mét thì dừng bước lại.

- Chuyện gì xảy ra, các người sao lại đánh người lung tung! Mau thả người ra, nếu không chúng tôi sẽ báo cho cảnh sát !

- Lôi Nghênh, thả người.

Bạch Tiểu Thăng nhàn nhạt nói.

Lôi Nghênh nghe vậy, vung tay đẩy, Tôn Nhị Thành như bao cát bay ra ngoài, mọi người luống cuống chân tay mãi mới đỡ được hắn.

Tôn Nhị Thành đã sùi bọt mép trên khóe miệng, mắt trợn lên, đám người ba chân bốn cẳng, nhanh chóng đưa hắn ra ngoài nghỉ ngơi.

Lôi Nghênh giương ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía Dương Đại Thịnh, Dương Đại Thịnh giật mình, lập tức vội vàng nói,

- Anh, anh muốn làm gì ?

Lôi Nghênh không nói một câu, nghiêng người tránh ra.

Bạch Tiểu Thăng đi lên trước, nhàn nhạt nói,

- Anh chính là Tổng giám đốc?

- Đúng thế, chính tôi!

Dương Đại Thịnh nhìn thấy chàng trai thư sinh trẻ tuổi, trắng trẻo tiến lên nói chuyện, không cần đối mặt với người đàn ông hung hãn kia, tâm lý cũng buông lỏng một chút, lập tức lại nhíu mày, tức giận nói,

- Anh là ai, sao lại đến chỗ chúng tôi quấy rối?

Bạch Tiểu Thăng cười.

- Tôi là người như thế nào, vừa rồi đã nói với vị kia, chỉ là anh ta không rõ ràng, tôi rất hoài nghi nếu nói cho anh, anh có thể hiểu được không?

Bạch Tiểu Thăng chân thành nói.

Nói đạo lý, hắn thật sự không phải chế nhạo Dương Đại Thịnh.

Thật sự là đại sự vụ quan có địa vị được tôn sùng, khoảng cách so với một vị Tổng giám đốc công ty con quá lớn.

Nếu như là trong hàng ngũ cán bộ Bộ Sự Vụ, một vị sự vụ trợ lý đều có thể gặp qua huy chương, hiểu ý nghĩ của cái huy chương kia.

Nhưng mà ở công ty con phía dưới, Bạch Tiểu Thăng thật sự không dám chắc chắn.

Lấy đưa ra, lại bị hỏi là thứ đồ gì?

Uy nghiêm của bản thân đại sự vụ quan còn ở đâu?

- Cho nên tôi cảm thấy chứng minh thân phận của mình với anh là điều không cần thiết !

Bạch Tiểu Thăng cười nói,

- Đối diện với cấp trên của anh, tôi trực tiếp đối thoại với anh ta không phải hơn sao?

- Anh nói cái gì ?

Dương Đại Thịnh tưởng là Bạch Tiểu Thăng đang chế nhạo chính mình, lập tức nổi giận,

- Không nói thân phận, được! Vậy anh nói xem, anh tới đây làm gì ?

- Tôi đến tìm Uông Tử Du.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nói.

- Hôm này, Uông tiên sinh không tiếp khách !

Dương Đại Thịnh quả quyết nói.

Nói đùa, đây là chính miệng Uông Tử Du nói, chính mình đã xác nhận qua!

Nếu như ngay cả cửa đều không trông chừng tốt, chính mình chẳng phải là mặt hàng từ đầu đến đuôi đều vô dụng sao?

Chỉ là, nhìn Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh điềm nhiên, không có sợ hãi.

Dương Đại Thịnh thật đúng là mơ hồ.

Tên nhóc này đừng thật sự là có lai lịch gì nhé. . .

Hay là, cũng nên cẩn thận một chút vẫn hơn?

- Không phải, anh hiểu lầm rồi, không phải tôi đi gặp Uông Tử Du.

Dương Đại Thịnh đang nghĩ ngợi, Bạch Tiểu Thăng lại đạm mạc cười một tiếng,

- Ban đầu, tôi dự định đi gặp anh ta.

- Tuy nhiên qua thái độ của các vị, tôi đột nhiên thay đổi chủ ý rồi!

- Nếu quyền lực có thể khiến người ta cao cao tại thượng như thế, tôi cũng muốn hưởng thụ thử một lần xem!

- Hiện tại, tôi muốn anh ta tới gặp tôi !

Bạch Tiểu Thăng nhìn thẳng vào mặt Dương Đại Thịnh, giây phút này tỏa ra sự uy nghiêm bức người. Một vĩ nhân khiến cho người khác sợ hãi khi ngước nhìn.

Thậm chí đôi mắt Dương Đại Thịnh trong tích tắc mở lớn, cảm giác được người trẻ tuổi trước trước mặt này lại cao cao như đỉnh núi.

Để cho mình cảm thấy có chút. . . E ngại!

- Anh đi thông báo một tiếng, nói rằng Bạch Tiểu Thăng đến rồi!

- Cho phép anh ta có năm phút đồng hồ từ trong đi ra nghênh tiếp!

Bạn cần đăng nhập để bình luận