Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1758: Nghị quyết trong “phòng Bảng Đen" (2)

Các quản lý cao cấp của bộ giám sát nói xong, cho dù còn nghi ngờ về bản thân sự kiện này, nhưng tất cả đều chủ trương ngăn chặn tình thế trước.

Cho dù bởi vậy mà "oan ức" cho Bạch Tiểu Thăng.

Thân ngay không sợ bóng nghiêng, Bạch Tiểu Thăng thật sự không có vấn đề như coi đây như một sự nhắc nhở. Nếu hắn thật sự không có vấn đề gì, có thể "Sửa lại án xử sai" sau, thậm chí trụ sở chính sẽ dành cho bồi thường, tin tưởng hắn cũng sẽ hiểu.

Nói chung, tất cả mọi người cho rằng không thể để cho Bạch Tiểu Thăng ảnh hưởng đến danh dự của tập đoàn!

Một vị quản lý cao cấp như vậy mang đến ảnh hưởng rất nghiêm trọng, một khi ảnh hưởng tới thị trường chứng khoán, sẽ làm cho tài sản bốc hơi sạch cũng không phải là khả năng nhỏ!

Thấy tất cả quản lý cao cấp ở đó đều chủ trương vứt bỏ binh bảo vệ xe, gương mặt Tưởng Quát trắng bệch.

Ban đầu ông muốn lên tiếng thay cho Bạch Tiểu Thăng, bây giờ lại do dự.

Thế nào, Tưởng Quát ông muốn chống đối với tất cả quản lý cao cấp của Bộ giám sát, vứt bỏ lợi ích của tập đoàn sao?

Tội danh này cũng không phải là trò đùa đâu!

Tưởng Quát tự nhận mình không nhận nổi.

Tưởng Quát đang bối rối nên không nghe lọt tai những lời của các quản lý cao cấp Bộ giám sát con lại lên tiếng.

- Nếu như mình lên tiếng ủng hộ Bạch Tiểu Thăng, mình sẽ có phiền toái lớn!

Tưởng Quát thầm nghĩ:

- Nhưng nếu như ngay cả mình cũng không ủng hộ Bạch Tiểu Thăng, cậu ta thật sự không có ai làm chỗ dựa sẽ thật sự phải gánh chịu tất cả, cho dù cậu ta là oan uổng...

Đi con đường nào đây...

Tưởng Quát chưa bao giờ cảm giác lựa chọn là khó khăn như vậy.

Ông tính toán các khả năng xấu, muốn "bỏ" Bạch Tiểu Thăng, đồng thời tự nhủ mình là vì đại cục, vì tập đoàn, vì khu Đại Trung Hoa, vì chính mình...

Nhưng tính toán kỹ, ông lại lặng lẽ loại bỏ ý nghĩ đó...

- Ngài Tưởng, ý của ngài thế nào?

Vào lúc Tưởng Quát đang rầu rĩ dày vò, một giọng ôn hòa hỏi.

Trong giây lát, Tưởng Quát tự nhiên không lấy lại tinh thần.

Mãi đến khi giọng nói kia hỏi một lần nữa.

Tất cả mọi người nhìn về phía Tưởng Quát, lúc này ông mới kinh ngạc phát hiện ra người lên tiếng tự nhiên là Ôn Ngôn.

- Hả, tôi! Tôi à?!

Tưởng Quát đón nhận từng đôi mắt sắc bén, chỉ thấy ánh mắt ôn hòa duy nhất từ người ngồi ở ghế chủ trì kia.

Ánh mắt kia có ôn hòa, nhưng càng làm cho người ta cảm thấy áp lực.

Người đứng đầu bộ giám sát, Ôn Ngôn hỏi ý kiến của ông.

Tưởng Quát ông sẽ làm thế nào?

Tưởng Quát cảm thấy cổ họng mình khô khốc.

Tất cả tình hình còn chưa rõ ràng, Bạch Tiểu Thăng rốt cuộc có vấn đề hay không vẫn chưa biết được, cho dù không phải là tất cả, chỉ chiếm một chút cũng là có vấn đề, nếu như lập trường của mình không đúng, sau này rất có khả năng bị người ra ta lấy ra chỉ trích. Người của bộ phận giám sát lớp này rất có khả năng sẽ quấn quít lấy mình không tha...

Cho tới nay Tưởng Quát đều là một người rất hiểu cách tự bảo vệ mình, chưa từng để cho mình rơi vào tình cảnh khó xử.

Nhưng lần này, ông giống như rơi vào vũng bùn vậy, muốn rút ra lại có cảm giác như lún càng sâu.

Hoặc nói, trong lòng ông không thật sự muốn "thoát thân".

Ánh mắt Ôn Ngôn bình tĩnh nhìn Tưởng Quát, đang đợi ông đưa ra ý kiến, hình như chỉ cần Tưởng Quát nói vài câu ba phải, vì tập đoàn, hoàn toàn tùy thuộc vào quyết định của Bộ giám sát, Ôn Ngôn có thể lập tức quyết định phương án xử lý Bạch Tiểu Thăng và báo lên phó tổng giám đốc.

- Tôi...

Ở dưới áp lực của Ôn Ngôn, Tưởng Quát cuối cùng cũng mở miệng. Nhưng một tiếng "tôi" lại làm cho Tưởng Quát bản thân giật mình, cảm giác giọng vịt đực này nghe không giống với giọng của mình.

- Tưởng Quát cho rằng, tôi... tập đoàn, thanh danh này, cái này...

Tưởng Quát bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, vô cùng xấu hổ.

Ông có thể làm đến tổng giám đốc sự nghiệp nhiều năm như vậy, lúc này phát biểu một ý kiến lại lắp bắp, không biết nên nói tiếp thế nào.

Thật sự không đáng mặt đàn ông!

Tưởng Quát thậm chí thấy ánh mắt mấy vị quản lý cao cấp nhìn mình lộ vẻ nghiền ngẫm, thậm chí trong ánh mắt có phần giễu cợt.

Trong lòng Tưởng Quát bỗng nhiên rất phẫn nộ, rất tức giận, thầm chửi ầm lên, mắng người nhìn mình cũng mắng Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng, mẹ cậu chứ! Cậu không thể không gây phiền toái cho tôi thì chết à!

Tưởng Quát mắng Bạch Tiểu Thăng xong, trong lòng thấy thoải mái, vui sướng một chút.

- Tôi cho rằng danh dự của tập đoàn rất quan trọng!

Khi lại mở miệng, Tưởng Quát bỗng nhiên tìm về sự tự tin, lời nói cũng lưu loát hơn, giọng nói chắc chắn.

Rất nhiều người lộ ra ánh mắt giễu cợt như muốn nói "đã biết anh sẽ nói như vậy".

- Nhưng… vinh dự, thanh danh của những quản lý cao cấp chúng tôi lại không quan trọng sao?

Một câu theo sát sau đó của Tưởng Quát làm cho tất cả mọi người ở đó kinh ngạc, ánh mắt rất nhiều người thoáng cái trở nên sắc bén.

Tưởng Quát ngược lại không sợ, thậm chí càng lớn tiếng hơn mọi ngày nói:

- Những quản lý cao cấp chúng tôi vì tập đoàn, vì sự nghiệp, không dám nói đầu rơi máu chảy, nhưng cũng cống hiến cả tuổi trẻ, cống hiến trí tuệ và mồ hôi là chắc chắn! Cho dù cũng là vì tương lai, tiền tài của mình, nhưng không thể phủ nhận công lao và thành tích của chúng tôi! Tòa nhà cao chọc trời này của tập đoàn cũng do chúng tôi dần dần xây đứng lên! Lúc này Bạch Tiểu Thăng xảy ra chuyện lớn như vậy, mọi người đều nhìn ra được nó có vấn đề! Làm sao có thể có nhiều chuyện tệ hại như vậy cùng xuất hiện còn bạo phát với quy mô lớn như vậy chứ! Nếu đây không phải là có vấn đề, vậy thì là gì? Nếu Bạch Tiểu Thăng thật sự là người xấu cũng không thể ngu ngốc đến mức làm cho mình bị lộ hết như vậy! Tôi lại hỏi, các người dám vỗ ngực nói các người tin sao?

Ánh mắt Tưởng Quát không hề sợ hãi nhìn các quản lý cao cấp ở đây:

- Các vị ở bộ phận giám sát có ánh mắt xuất sắc, sáng suốt, sẽ không thể không nhìn ra vấn đề. Nhưng không ngờ các vị không điều tra gì đã mở miệng muốn hi sinh một người để thành toàn tập thể!

- Tôi hỏi các người, không có cá nhân thì liệu có tập thể hay không?

Tưởng Quát thậm chí phẫn nộ đập bàn, quát:

- Hi sinh lung tung một người làm ra cống hiến lớn lao, đây mới là bôi nhọ tập đoàn!

Lời này đã nói ra tất cả suy nghĩ thật lòng của Tưởng Quát.

Nói xong mới vui vẻ làm sao!

Các quản lý cao cấp ở đây đều lạnh lùng nhìn Tưởng Quát, hoàn toàn không dao động.

Chỉ là có rất nhiều người cảm thấy bất ngờ, theo bọn họ, Tưởng Quát ngày thường luôn mềm nhũn, làm sao dám nói ở ngay trước mặt bọn họ như vậy!

Là thời gian gần đây bọn họ ít cầm dao, hay Tưởng Quát quá bốc đồng!

Thậm chí có mấy người bắt đầu nghiêm túc nhìn Tưởng Quát với ánh mắt nghiền ngẫm.

- Ngài Tưởng, ngài quá kích động rồi.

Hai tay Ôn Ngôn đặt chồng lên nhau, dùng mu bàn tay chống cằm và thờ ơ nói:

- Đây là Bộ giám sát của tôi, anh đập bàn tôi là đang bất mãn với tôi sao?

Những lời này làm cho vẻ mặt Tưởng Quát thoáng cái trở nên khó coi.

Ôn Ngôn không chỉ đơn giản là người đứng đầu của Bộ phận giám sát, ông ta chỉ tạm thời nắm quyền ở đây, bối cảnh của ông ta rất không tầm thường.

Đừng nói Tưởng Quát, cho dù bất kỳ người nào trong sáu bộ phận sự nghiệp lớn, cho dù là Landvo cũng không dám lỗ mãng ở trước mặt ông ta.

- Tôi không có ý đó.

Tưởng Quát vội hỏi.

Ôn Ngôn cười:

- Vừa rồi tôi cũng chỉ đùa với ngài Tưởng thôi, không cần xem là thật.

Đùa à?

Đùa vậy thật không làm người ta cười nổi đâu...

Tưởng Quát cười khô khan.

Ôn Ngôn nhìn mọi người xung quanh, chậm rãi nói:

- Các vị có thể đặt lợi ích của tập đoàn lên đầu khiến tôi rất vui mừng, điều này chứng minh các người không phụ sự bồi dưỡng của tập đoàn, mỗi người ngồi ở đây đều thích hợp.

Mọi người tươi cười nhìn Ôn Ngôn.

Được người này khen ngợi khiến bọn họ cảm giác rất vinh quang, rất có mặt mũi.

Lúc này trong lòng Tưởng Quát lại ớn lạnh.

Người này lên tiếng thì kết cục của Bạch Tiểu Thăng sẽ được quyết định, ngay cả phó tổng giám đốc phản đối sợ rằng cũng không vô dụng!

Cuối cùng, mình vẫn không giúp được cậu ta!

Tưởng Quát bỗng nhiên có cảm giác cụt hứng và bất lực.

- Nhưng…!

Ôn Ngôn chuyển đề tài, ánh mắt lộ vẻ lạnh lẽo:

- Tôi nhắc nhở các vị đang ngồi quản lý chính ở phòng ban giám sát, các người tuân theo là chính nghĩa của tập đoàn, lương tâm của doanh nghiệp, mà không phải vì lợi ích là lợi ích! Lợi ích của tập đoàn cũng bao gồm danh dự của những quản lý cao cấp!

- Một tập đoàn mà ngay cả người của mình cũng che chở không nổi, vậy nó lại không phải là một tập đoàn tốt!

Những lời cuối cùng này của Ôn Ngôn, làm cho mọi người nghiêm túc lại.

Bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới Ôn Ngôn sẽ nói ra những lời này.

Tưởng Quát cũng ngạc nhiên nhìn về phía Ôn Ngôn, dù thế nào ông cũng không đoán được Ôn Ngôn sẽ tỏ thái độ như vậy.

Chuyện này hình như... không giống với những gì mình dự đoán?

Vui mừng bất ngờ sao?

- Tôi biết Bạch Tiểu Thăng, tôi hiểu rõ hắn, tôi tin tưởng tin tức bạo phát với quy mô lớn như vậy là do có người đang cố ý vu oan hãm hại hắn!

Ôn Ngôn trầm giọng quát, trong giọng nói lộ ra sự tức giận:

- Đây là đang khiêu khích chúng ta, khiêu khích bộ phận giám sát! Tôi cho rằng Bạch Tiểu Thăng không đáng phải chịu đãi ngộ như thế! Các người phát ra toàn bộ hỏa lực, đi thăm dò khu Nam Mỹ cho tôi!

- Còn có, buổi họp ngày hôm nay phải chú ý giữ bí mật!

- Nếu có người nào dám cả gan tự dưng để lộ chút tin tức nào, các người hiểu rõ hậu quả rồi đấy!

Ánh mắt Ôn Ngôn lạnh lùng nhìn lướt qua tất cả mọi người ở đó, khiến tim bọn họ không khỏi đập nhanh.

- Tan họp!

Bạn cần đăng nhập để bình luận