Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 326: Thả người!



- Tại sao còn chưa xuống, thật chậm a!

Dương Thiến Nhi buồn bực ngán ngẩm, có chút không kiên nhẫn lầm bầm nói.

Có hai cái thang máy, cái vừa rồi đã bỏ qua, thật đáng tiếc, nhưng mà một cái khác thang máy rõ ràng đang đi xuống nhưng đã dừng lại ở bốn tầng, hơn nửa ngày đều không di động.

Dương Thiến Nhi chu miệng, không cao hứng.

- Cô bao nhiêu tuổi rồi, ngay cả chút lòng kiên nhẫn ấy đều không có sao?

Bạch Tiểu Thăng nhìn nàng, chỉ cảm thấy rất tức cười.

- Cười đi, cười đi, lát nữa tôi sẽ không khách khí, cái gì đắt thì tôi đều sẽ ăn một chút, tôi ăn chết anh!

Dương Thiến Nhi nhìn bộ dáng này của hắn, hầm hừ nói ra.

- Được a, chỉ cần cô ăn không sợ mập, cô cứ tùy tiện, ăn được bao nhiêu cứ ăn, tôi mời.

Bạch Tiểu Thăng cười ha ha nói.

Vừa nói chuyện, cái thang máy dừng lại tại tầng bốn kia, rốt cục đi xuống.

Cửa thang máy vừa mở ra, người từ bên trong chen chúc ra khỏi thang máy.

Người còn chưa ra hết, Dương Thiến Nhi tranh thủ thời gian kéo lấy tay Bạch Tiểu Thăng đi vào, phía sau bọn họ, lại đi vào mười mấy người, khi đến lượt những người phía sau nữa thì đã không vào nổi.

Dương Thiến Nhi rất đắc ý.

Bạch Tiểu Thăng cười lắc đầu.

Thang máy khi đi lên, tại tầng bốn dừng lại một lát, sau khi đi xuống hơn một nửa người mới tiếp tục đi lên tầng năm.

Dương Thiến Nhi còn đang trong thang máy, đã không nhịn được cùng Bạch Tiểu Thăng nói về đích đến của chuyến đi này,

- Tôi nghe chị em của tôi nói, nơi này mới mở một quán bán món ăn Quảng Đông, đó là chi nhánh của một cửa hàng có lịch sử trăm năm từ nơi khác đến, đó mới là điểm chính! Chúng ta hôm nay phải nếm thử một chút!

Dương Thiến Nhi rất chờ mong.

- Cô vẫn luôn đi công tác mà vẫn còn có thời gian rảnh rỗi cùng bạn bè giao lưu về những thứ này sao?

Bạch Tiểu Thăng ngạc nhiên nói.

Cô gái này chắc cũng là một kẻ ăn hàng a.

- Cái người phụ nữ chết tiệt kia mỗi ngày ở trong nhóm khoe ảnh món ngon, cô ta khoe tận ba ngày, mà tôi ở bên ngoài ăn cơm hộp, đều thèm đến không chịu nổi, bây giờ trở về phải hung hăng đòi anh một bữa!

Dương Thiến Nhi quyết tâm nói.

Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi, lại không phải tôi khoe a. . .

Bạch Tiểu Thăng vẻ mặt bất đắc dĩ.

Người đi cùng thang máy cũng buồn cười.

Dương Thiến Nhi hiện giờ tuy nói chỉ ăn mặc đồ vận động nhàn nhã, nhưng đúng là một đại mỹ nhân thuộc loại hình vận động, vẻ đẹp chói lọi, lại thêm thuộc tính ăn hàng, đúng là rất động lòng người.

Thậm chí có người có chút hâm mộ, âm thầm nhìn Bạch Tiểu Thăng, sau đó đều âm thầm lắc đầu.

Đây rõ ràng là một người đàn ông bình thường, bình thường đến mức không có gì lạ, nếu có thì chỉ là mang theo một đôi mắt màu đen làm người ta khắc sâu ấn tượng.

Dạng người này mà cũng có thể đột kích ngược Nữ Thần, đúng là ông trời mắt mù a. . .

Bạch Tiểu Thăng chính mình cũng không nghĩ tới, ở trong mắt người ngoài, hắn trở thành một cái có vận khí lớn cứt chó a.

Đinh một tiếng, thang máy ngừng lại, cửa vừa mở, những người còn lại nhao nhao đi ra ngoài.

Bạch Tiểu Thăng cùng Dương Thiến Nhi đi ở cuối cùng.

Trong hành lang.

Mộ Dung Yến đứng không xa ở bên ngoài, mơ hồ đảo qua, không có phát hiện người phải đợi.

Nàng mặc dù cận hơn hai độ, hôm nay lại không đeo kính, cũng không có mang kính áp tròng, nhưng ảnh hưởng không phải rất lớn.

Trần Cửu Tranh đi ra ngoài, sẽ mang theo ba bốn người trợ lý, loại bày trận này là tượng trưng cho thân phận, cũng rất dễ dàng phân biệt.

Lúc mấu chốt đó, Dương Thiến Nhi ngăn cản tầm nhìn một chút, Mộ Dung Yến vậy mà không có phát hiện ra Bạch Tiểu Thăng.

Đã người không có đến, Mộ Dung Yến lại cúi đầu, lấy điện thoại di động của mình ra. Dù sao chờ đợi lâu cũng rất nhàm chán.

- Bên này đi! Bạn của tôi cùng ông chủ cửa hàng kia cũng coi như bạn bè, có cái tầng quan hệ này, chúng ta mặc dù không có đặt trước, cũng không cần gấp gáp. Bọn họ sẽ giữ sẵn một chút phòng nhỏ ở giữa, không mở ra cho người ngoài, đó mới là nơi tốt, tôi nói với anh, tôi nhìn thấy trên ảnh chụp, bên trong trang trí rất có ý tứ. . .

Dương Thiến Nhi hưng phấn nói, kéo tay áo của Bạch Tiểu Thăng chạy theo một cái phương hướng.

Bạch Tiểu Thăng cười cười, hắn cũng có chút hứng thú.

Nhưng vừa ngẩng đầu, nhìn thoáng qua phương hướng muốn đi, Bạch Tiểu Thăng nụ cười lập tức trầm xuống, lông mày nhăn lại.

Có mấy người đang từ bên kia, chạy qua bên này.

Người cầm đầu rất chật vật.

Tóc cũng loạn, cà vạt cũng sai lệch, ngay cả quần áo trong đều bị xé ra mấy cái lỗ hổng, vẻ mặt cậu ta bối rối giống như con cá trên bờ, miệng há to liều mạng hô hấp, hai cái đùi nhanh chóng di chuyển.

Người phía sau đuổi theo mà không nói tiếng nào.

Nhìn thấy người chạy phía trước, Bạch Tiểu Thăng vẻ mặt có vài phần kinh ngạc.

Dương Thiến Nhi cũng lưu ý đến động tĩnh bên kia, phát hiện là truy đánh, sắc mặt đột nhiên thay đổi, vô ý thức muốn lôi kéo Bạch Tiểu Thăng né tránh.

Cái chuyện đánh nhau này, vẫn là ít chạm vào thì tốt hơn, tránh phiền toái không cần thiết.

Nhưng mà lúc nhìn sang, ngay cả nàng đều kinh hãi đến sững sờ, người chạy phía trước kia nhìn rất quen mắt, rõ ràng nàng đã gặp qua ở đâu đó. . .

Một lát sau, Dương Thiến Nhi trừng lớn hai mắt, giật mình đối với Bạch Tiểu Thăng nói,

- Đó, đó không phải anh. . .

- Em họ của tôi, Bạch Phỉ!

Bạch Tiểu Thăng trầm giọng nói.

. . .

Ở trong mắt người trong gia tộc, đó là rồng trong loài người, nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ tuổi Bạch Phỉ, bây giờ đang bị người đuổi theo.

Cậu ta đang lúc bối rối, căn bản không có nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, hai mắt nhìn đến thang máy mang theo sắc thái vui mừng.

Vào thang máy là có hi vọng chạy thoát!

Nhưng mà, Bạch Phỉ cuối cùng vẫn đánh giá cao năng lực cơ thể của mình, cũng đánh giá thấp tốc độ của người đuổi theo đằng sau.

Người đàn ông chạy sát phía sau cậu ta, trông rất rắn chắc lại cường tráng mạnh mẽ, chạy bước như bay, tố chất thân thể so với Bạch Phỉ tốt hơn không biết gấp bao nhiêu lần.

Thời khắc Bạch Phỉ cảm giác được thắng lợi trong tầm tay thì phần gáy của cậu ta đã bị người kia một tay cho bóp lấy, sau đó cánh tay bị bắt lại, trong nháy mắt, Bạch Phỉ giống như là gà con, bị người bắt được.

- Tên nhóc, cậu đúng là có thể chạy a, tôi từ nhà vệ sinh đi ra, liền thấy cậu chạy còn nhanh hơn thỏ nhảy, nếu không phải tôi, bọn họ khẳng định để cậu chạy mất. Nhưng mà cậu tiết kiệm sức lực chút đi, ở trước mặt tôi, cậu chạy không thoát!

Người đàn ông bắt lấy Bạch Phỉ hừ lạnh một tiếng, đấm một phát trúng phần bụng của Bạch Phỉ.

Bạch Phỉ sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, dưới cơn đau đớn, vẻ mặt nhăn nhó, muốn nói nưng lại bị một cái bàn tay thô lỗ che miệng lại.

Hai người đuổi theo khác rốt cục cũng đến, hùng hùng hổ hổ, trái phải giữ lấy Bạch Phỉ.

Từ bắt đầu đến kết thúc, cái trận truy đuổi này đều không có phát ra tiếng vang to lớn gì, kể cả tiếng quát của người đàn ông kia với Bạch Phỉ, giọng nói đều rất trầm thấp, người ở xa một chút, đều không biết rõ chuyện gì xảy ra.

Nhìn hai người kia mang theo một người sắc mặt tái nhợt, người khác còn nghĩ là do uống rượu say.

Bạch Tiểu Thăng nhíu mày.

Người đàn ông cầm đầu này nhìn xung quanh một chút, cùng Bạch Tiểu Thăng lạnh lùng liếc nhau, nghĩ đó chỉ là người xem náo nhiệt nhưng bên trong ánh mắt không thiếu vẻ uy hiếp.

- Trở về thôi!

Người đàn ông kia vẫy tay một cái, hai người kia mang theo Bạch Phỉ muốn rời khỏi.

- Đứng lại!

Bỗng nhiên có một tiếng quát lạnh, giọng không cao nhưng lại làm cho mấy người kia nghe rất rõ ràng.

Người đàn ông cầm đầu cau mày quay người lại, phát hiện người nói chuyện là thanh tiên trẻ tuổi xem náo nhiệt vừa rồi, ở bên cạnh còn đứng một người con gái xinh đẹp, hai người giống như là một đôi người yêu.

- Vừa rồi, là cậu nói chuyện?

Người đàn ông kia lạnh như băng hỏi.

- Đúng vậy.

Bạch Tiểu Thăng vẻ mặt bình tĩnh gật đầu, buông thõng tay xuống, cất bước đi qua.

- Cậu có chuyện gì?

Người đàn ông cau mày hỏi, ngữ khí trầm thấp, không thiếu ý uy hiếp.

Ngụ ý, chỗ này không có chuyện liên quan đến cậu, đừng tự làm mất mặt.

- Thả người!

Bạn cần đăng nhập để bình luận