Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1997: Dự tiệc

Tối hôm đó, Bạch Tiểu Thăng dẫn theo Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh đúng hẹn đi tới nhà Hầu Doãn Thành dự tiệc. Nhà Hầu Doãn Thành ở một khu chung cư cũ, cảnh vật xung quanh cũng không tệ lắm. Ở cửa của khu dân cư có một ông cụ đeo đai đỏ đang uống trà. Mọi người ra vào đều chủ động chào hỏi ông. Vẻ mặt ông cụ hiền hòa đáp lại, nhìn chắc là ông cụ bảo vệ cửa.

Đám người Bạch Tiểu Thăng muốn đi vào, tất nhiên phải đánh tiếng với ông cụ. Nghe nói là tìm Hầu Doãn Thành, lại biết được đám người Bạch Tiểu Thăng không phải từ cơ quan tới mà là người đến từ doanh nghiệp, ông cụ thấy bọn họ cầm theo đồ liền nhíu mày, thái độ thoáng cái đã trở nên lạnh lùng, hỏi cẩn thận nhiều vấn đề vẫn không cho đi vào.

Lời qua tiếng lại, ông cụ ép Lâm Vi Vi cũng sắp phát điên rồi.

Đi tới nhà người khác chơi, đám người Bạch Tiểu Thăng tất nhiên phải mua vài món đồ, nhưng cũng chỉ là ít hoa quả, không có gì quan trọng.

Ông cụ còn muốn kiểm tra nên Lâm Vi Vi tức giận không đồng ý. Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh khuyên, cô cũng không nghe.

Cô nhóc này quật khởi, vô lễ với ông cụ.

Cuối cùng vẫn là Hầu Doãn Thành chạy tới đón bọn họ.

Đối mặt với ông già này, Hầu Doãn Thành mở miệng đã gọi lãnh đạo cũ, vẻ mặt tươi cười, thái độ cung kính.

Cuối cùng, đám người Bạch Tiểu Thăng vẫn phải đưa đồ cho ông cụ xem qua mới có thể đi qua.

Từ đầu đến cuối, Hầu Doãn Thành vẫn cung kính với ông cụ, ông cụ ngược lại còn tỏ ra khí thế hơn cả Hầu Doãn Thành.

Nhưng sau khi hiểu lầm được giải thích rõ, biết đám người Bạch Tiểu Thăng không phải tới tặng quà, ông cụ ngược lại đã chủ động xin lỗi Lâm Vi Vi một tiếng. Điều này khiến cho Lâm Vi Vi cũng thấy xấu hổ.

Thấy Hầu Doãn Thành rất kính trọng ông cụ, Lâm Vi Vi lại tự ý làm chủ, lấy bớt phần hoa quả đưa cho Hầu Doãn Thành để lại cho ông cụ.

Nhân lúc ông cụ không kịp phản ứng, mấy người đã nhanh chóng rời đi.

Hầu Doãn Thành dẫn ba người Bạch Tiểu Thăng đi vào trong, còn không quên nói với ông cụ bảo vệ khu:

- Chỗ này của chúng tôi là nhà do đơn vị phân. Ở trong khu chung cư này phần lớn đều là nhân viên chính phủ. Ông cụ ngoài cửa là cục trưởng cũ của tôi, lão thành cách mạng nhiều năm cũng là một ông cụ đặc biệt chính trực. Sau khi về hưu, ông vốn có thể có đãi ngộ tốt hơn lại bằng lòng ở lại làm bảo vệ trông coi cho khu chung cư.

Hầu Doãn Thành dừng lại một lát, xúc động nói:

- Lãnh đạo cũ từng nói với tôi, ông canh giữ không phải là cửa lớn, mà là giữ lại một ranh giới cuối cùng cho những người trong chỗ ở của chúng tôi!

Hầu Doãn Thành chỉ vào hoa quả do Lôi Nghênh nói, mỉm cười nói:

- Cho nên các người vừa tới lại nhắc đến là doanh nghiệp, còn muốn tặng đồ cho tôi, ông ấy tất nhiên sẽ kiểm tra cẩn thận, xem có bí mật mang theo đồ gì không.

Ba người Bạch Tiểu Thăng nghe vậy, đều cảm thấy kính nể.

- Vừa nãy, tôi đúng là đã không được lễ phép.

Lâm Vi Vi nghe được những điều này lại càng thêm áy náy.

- Nhưng cuối cùng, cô làm rất tốt!

Hầu Doãn Thành vẫn mỉm cười giơ ngón cái khen ngợi Lâm Vi Vi.

Lúc này Lâm Vi Vi mới cười và có vẻ khá hơn một chút.

- Lần sau đừng lỗ mãng nữa, cô vừa tức giận thì ngay cả tôi và Lôi Nghênh cũng không khuyên được cô.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói, xem như giảng hòa.

Lâm Vi Vi vội vàng gật đầu.

- Cậu làm lãnh đạo cũng nói rất có đạo lý.

Hầu Doãn Thành vẫn mỉm cười nói với Bạch Tiểu Thăng.

Mọi người đều cười.

Vừa nói vừa trò chuyện, ba người Bạch Tiểu Thăng mới biết trưởng ban Hầu trước mắt này đã trở thành cấp phó cục.

Ba người vội vàng chúc mừng. Hầu Doãn Thành lại mỉm cười nói mình chỉ tăng thêm trọng trách, mỗi ngày nằm mơ cũng nhớ tới cảm giác ngủ trên giường.

Mọi người vừa nói vừa cười, cuối cùng cũng đến nhà của Hầu Doãn Thành.

Đó là một căn hộ có ba phòng, không lớn, bố trí lại tương đối trang nhã, ấm áp. Vợ của Hầu Doãn Thành là một giáo viên trung học, có một mặt tường treo bằng vinh dự. Đó là một người phụ nữ trí thức dịu dàng. Hai người nhiệt tình tiếp đón ba người Bạch Tiểu Thăng. Lâm Vi Vi chạy đi giúp vợ của Hầu Doãn Thành chuẩn bị cơm tối. Hai người phụ nữ nhanh chóng quen thuộc, còn rất thích nhau.

Thấy Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh đều ăn nói không tầm thường, bà cũng rất thưởng thức.

Cứ như vậy, mọi người ăn một bữa cơm tối rất phong phú.

Trong bữa tiệc không ngừng vang lên tiếng cười nói.

Ăn cơm xong, Lâm Vi Vi chủ động giúp vợ Hầu Doãn Thành đi thu dọn phòng bếp.

Lôi Nghênh cảm thấy hứng thú với hoa cỏ trên ban công, sách về hoa cỏ trong phòng khách. Bởi vì Tử Nguyệt vợ của anh ta cũng thích những thứ này. Vợ chồng Hầu Doãn Thành lại bảo anh ta không cần khách sáo, không phải ngại, cứ tùy ý lấy sách xem, ngắm hoa ngắm cỏ.

Mà Bạch Tiểu Thăng thì bị Hầu Doãn Thành mời tới phòng sách, muốn trò chuyện một chút về chuyện công.

Đến phòng sách và đóng cửa lại, Bạch Tiểu Thăng và Hầu Doãn Thành ngồi đối diện nhau, cầm chén trà lên thổi,.

- Tiểu Thăng, lần trước cậu đi tới Nam Mỹ và Bắc Mỹ đã gây ra náo loạn lớn. Đặc biệt là hành trình tới Bắc Mỹ đã ầm ĩ đến mức cả thế giới đều biết tới.

Hầu Doãn Thành mỉm cười nói rất hài hước.

Nói lý ra có thể xưng hô tùy ý một chút, Hầu Doãn Thành lớn tuổi, Bạch Tiểu Thăng lại mời ông gọi mình là "Tiểu Thăng", nghe như vậy cũng thân thiết hơn.

- Đúng vậy, huyên náo đến mức sôi sùng sục, một vài phương diện làm ăn gặp rắc rối, nhưng thật may là đều giải quyết được.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

- Thu hoạch cũng không nhỏ. Tôi nghe nói, cậu mang về rất nhiều hợp đồng kinh doanh lớn, không chỉ giúp cho những doanh nghiệp của tập đoàn Chấn Bắc các cậu, ngay cả một số lượng lớn doanh nghiệp của Đằng Vân, Bắc Phong, Hạo Vũ cũng được chia một phần!

Hầu Doãn Thành mỉm cười nói:

- Có thể nói Bạch Tiểu Thăng cậu đã có tác dụng thúc đẩy rất lớn đối với sự phát triển của rất nhiều doanh nghiệp, thậm chí rất nhiều ngành sản xuất. Tôi là một nhân viên nhà nước làm về phương diện phát triển kinh tế phải cảm ơn cậu đấy!

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy, lập tức mỉm cười nói:

- Ngài nói vậy thì tôi không nhận nổi đâu! Tôi chỉ là làm tốt chuyện mình nên làm thôi. Nếu như có thể có ích cho xã hội và ngành sản xuất thì chính là vinh dự của tôi!

Bạch Tiểu Thăng nói những lời này là lời thật lòng.

Hầu Doãn Thành tán thưởng gật đầu:

- Đây mới là thái độ mà người thành công nên có!

Tầm mắt quyết định độ cao cũng không thể nói là lời nói suông, Bạch Tiểu Thăng như vậy mới làm cho Hầu Doãn Thành thưởng thức.

- Tiểu Thăng, lần này tôi gọi cậu tới là muốn nói với cậu một chuyện.

Hầu Doãn Thành không cười nữa mà nghiêm túc nói:

- Cuối tháng này... A, cũng chỉ còn khoảng hơn nửa tháng, tôi muốn dẫn một nhóm chủ doanh nghiệp trong nước đi tới mấy nước ở Châu Phi để khảo sát, đồng thời đẩy mạnh hợp tác thương nghiệp, tôi muốn mời cậu đi cùng, cậu thấy thế nào!

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc.

Đây chính là thời cơ ngàn năm một thuở!

- Một khi doanh nghiệp của cậu và doanh nghiệp phía Châu Phi thành lập hợp tác, chúng tôi có thể cung cấp cho cậu càng nhiều chính sách ưu đãi hơn. Nhưng cậu nhất định phải bảo đảm sản phẩm hoặc phục vụ do cậu cung cấp phải là tốt nhất, các người không chỉ là đại biểu cho bản thân mình, còn là hình tượng của đất nước!

Hầu Doãn Thành vô cùng nghiêm túc nói với Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng đặt chén trà xuống, ngồi thẳng lưng nhìn Hầu Doãn Thành và nghiêm túc nói:

- Vậy ngài cứ yên tâm, con người tôi hợp tác với người khác đều lấy hai chữ tín nghĩa làm căn bản!

Bạch Tiểu Thăng rất ít khi nghiêm túc như vậy.

Nhìn Bạch Tiểu Thăng như vậy, Hầu Doãn Thành cười:

- Tôi tin, nếu không cũng sẽ không đặc biệt hẹn cậu tới nhà nói chuyện.

Bạch Tiểu Thăng nhoẻn miệng cười.

- Tiểu Thăng, cậu là một chủ doanh nghiệp rất đặc biệt, cậu không chỉ nắm giữ tài nguyên của tập đoàn Chấn Bắc, còn có quan hệ là bạn liên minh với những doanh nghiệp hàng đầu như Đằng Vân, Bắc Phong, Hạo Vũ, thậm chí cả với mấy nhà lớn ở Tương Cảng. Hơn nữa tôi cũng biết cách làm người của cậu nên rất tin tưởng. Cho nên tôi nghĩ đến đầu tiên chính là cậu, tôi rất chờ mong vào cậu!

Hầu Doãn Thành chân thành nói.

Bạch Tiểu Thăng cười:

- Ngài nói là đồng minh của tôi sao? Giờ không chỉ đám người Đằng Vân, bạn liên minh của tôi bây giờ còn bao gồm cả tập đoàn Giả thị, tập đoàn Tử Ngữ, tập đoàn Vạn Hồ... Đồng thời tôi dám nói, có thể kêu gọi bọn họ cùng làm việc!

Lúc này, ở vài lĩnh vực, Bạch Tiểu Thăng đã hoàn toàn xứng đáng trở thành minh chủ của giới kinh doanh!

- Những doanh nghiệp này đều trở thành bạn liên minh của cậu sao?!

Hầu Doãn Thành nghe vậy, cũng không nhịn được giật mình nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Đó cũng đều là doanh nghiệp lớn ngang với Đằng Vân!

Người trẻ tuổi này mỉm cười, nói rất bình tĩnh lại làm cho ông phải giật mình.

Bạch Tiểu Thăng trẻ tuổi như vậy, không ngờ có thể trở thành nhân vật đứng đầu ở trong lĩnh vực thương nghiệp, thực sự không thể tin nổi!

Vẻ mặt Hầu Doãn Thành cũng có chút bội phục, trêu:

- Xem ra, tôi mời bữa cơm này vẫn quá đơn sơ, tối thiểu phải thêm vài món thức ăn mới có thể không làm thất vọng thân phận của cậu bây giờ đấy.

- Vậy không phải còn có lần sau sao?

Bạch Tiểu Thăng cũng nói đùa.

Hai người nhìn nhau cười to.

Chờ sau khi cười xong, Bạch Tiểu Thăng nói với Hầu Doãn Thành:

- Thật ra, tôi không nói dối gì ngài, không cơ hội lần này, tôi cũng sẽ đi Châu Phi tìm kiếm nhiều hợp tác hơn! Bởi vì tập đoàn Chấn Bắc chúng ta còn có rất nhiều doanh nghiệp ở đó, cơ hội thì luôn luôn có. Chỉ là tôi vừa đi qua Nam Mỹ, Bắc Mỹ nên muốn nghỉ ngơi một thời gian, cũng muốn giải quyết tốt những hợp đồng lớn nhận được trong cuộc hành trình tới Châu Mỹ.

- Vậy có phải lần này đã làm rối loạn kế hoạch của cậu không.

Hầu Doãn Thành nói.

Bạch Tiểu Thăng lắc đầu:

- Vậy thì cũng không phải, lúc này trở về, trong lúc vô ý tôi đã thành lập mối liên hệ với tập đoàn Giả thị, cũng muốn chia một phần hợp tác cho bọn họ, thứ nhất là để củng cố quan hệ liên minh giữa chúng tôi, thứ hai là để bọn họ làm kinh doanh trên một vài ngành sản xuất mới là thích hợp nhất, xem như là hai bên cùng thắng.

Bạch Tiểu Thăng nói lời này càng làm cho Hầu Doãn Thành tán thưởng liên tục gật đầu.

Một nhà kinh doanh mà không có cái nhìn toàn cục thì nhất định không thể đi xa.

Bạch Tiểu Thăng trẻ tuổi như vậy đã có tâm tư giống này, đúng là tiền đồ không thể đo đếm được!

- Vậy hai chúng ta tùy tiện nói chuyện một lát đi, ngành sản xuất, xu thế, hướng đi gì đó đều được, xem như là thảo luận nghiên cứu giao lưu. Nhưng cậu yên tâm, con người tôi rất kín miệng, chuyện gì không nên nói thì sẽ không để lộ nửa lời.

Hầu Doãn Thành mỉm cười nói.

Tuy nói như vậy, người này chính là nhân vật lớn có cái nhìn chung về xu hướng kinh tế của cả nước thậm chí trên thế giới, trò chuyện với ông chắc chắn sẽ được ích lợi không nhỏ.

Bạch Tiểu Thăng lập tức có tinh thần, lúc này lại trò chuyện với Hầu Doãn Thành.

Cuộc trò chuyện này diễn ra trong hai giờ.

Trời tối, Hầu Doãn Thành còn có việc phải làm nên mới có thể ngừng hẳn đề tài.

Mặc dù Bạch Tiểu Thăng không có được tin tức gì, ngược lại từ tầm mắt đến thị giác đều được nâng cao.

Hầu Doãn Thành cũng trò chuyện rất vui vẻ.

Cuối cùng, hai người ra khỏi phòng sách đã thấy Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh chờ ở trong phòng khách.

Bạch Tiểu Thăng tạm biệt, vợ chồng Hầu Doãn Thành tiễn bọn họ đến dưới tầng, vẫy tay từ biệt.

Chờ ba người Bạch Tiểu Thăng ra khỏi khu căn hộ, Lâm Vi Vi còn đặc biệt xin lỗi ông cụ trông cửa.

Ông cụ cười ha hả, nói hoa quả của cô nhóc này rất ngọt, lần sau tới nhớ nếu để lại một ít, ông chắc chắn sẽ không từ chối.

Ông cụ cố ý nói vậy để giảm bớt áy náy cho Lâm Vi Vi.

Tâm tình của Lâm Vi Vi quả nhiên tốt lên, liên tục gật đầu.

Ba người Bạch Tiểu Thăng cười chào ông cụ rồi mới rời đi.

Trên đường, Bạch Tiểu Thăng nói cho hai người biết cuối tháng sẽ đi Châu Phi. Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đều rất chờ mong.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói:

- Ngày mai, chúng ta trở về trụ sở chính, tranh thủ xử lý chuyện ở đó. Đúng rồi, chúng ta còn phải bớt chút thời gian để nghỉ ngơi, quay về nhà một chuyến. Chúng ta cũng đã lâu không đoàn tụ với người nhà rồi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận