Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2072: Đây cũng không phải là một chuyện nhỏ (2)

Tưởng Quát thật lòng quan tâm tới Bạch Tiểu Thăng, ngay cả lời như vậy cũng nói ra hết.

Bạch Tiểu Thăng hiểu được tấm lòng của Tưởng Quát, tự nhiên trong lòng rất biết ơn, mỉm cười nói:

- Ngài không cần lo lắng, bây giờ tôi không tiện, chờ lát nữa sẽ gọi điện thoại cho Ngài Brown, cố gắng nói chuyện một chút.

Tưởng Quát nghe Bạch Tiểu Thăng nói vậy mới nói:

- Không cần, cho dù tôi có cho cậu số, cậu gọi cả buổi chiều cũng không gọi được vào số điện thoại riêng của ông ta đâu.

- Vì sao?

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy thì ngẩn người, ngạc nhiên nói.

- Bởi vì bây giờ ông ta sợ rằng đang ở trên máy bay bay tới Châu Phi rồi. Không có gì bất ngờ xảy ra, chạng vạng sẽ tới sân bay quốc tế Naria.

Tưởng Quát nói:

- Tôi nghĩ, nói không chừng cậu sẽ gặp ông ta bên Châu Phi đấy!

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy thì bất giác kinh ngạc.

Trước đây anh không mấy quan hệ với ngài Brown kia, nhiều lắm chỉ gặp có mấy lần, cũng không biết cụ thể ông ta là loại người thế nào.

Cho dù nghe Tưởng Quát miêu tả, Bạch Tiểu Thăng cũng cảm thấy không có ấn tượng gì.

Nhưng chỉ dựa vào cơn nóng giận đã muốn chạy tới Châu Phi, thậm chí có thể tìm mình đối chất, từ điểm này có thể thấy tính cách của ông cụ kia đúng là nóng như lửa, sợ rằng tính tình như ngang bướng, không dễ quan hệ đâu.

Không chỉ Bạch Tiểu Thăng cảm giác như vậy, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh ở bên cạnh dự thính cũng sửng sốt nhìn nhau.

Xem ra, dễ dàng rơi vào trong hố không chỉ là bọn họ. Ngài Brown kia lại để người ta lợi dụng, muốn tới gây sự với bọn họ như vậy sao?

Thế này thì thật sự phiền toái rồi!

Khi Bạch Tiểu Thăng nói chuyện điện thoại cũng liếc nhìn giờ. Từ lúc anh đi ra tới bây giờ đã lâu rồi, phải nhanh về tham gia bữa tiệc trưa, nếu không sẽ bỏ lỡ chuyện lớn.

- Ngài Tưởng, những lời ngài nói tôi đều biết, tôi sẽ tìm cơ hội trực tiếp thành khẩn giao lưu với ngài Brown kia. Nhưng bây giờ tôi phải cúp máy, bởi vì bữa tiệc chiêu đãi đoàn thương nghiệp sắp bắt đầu rồi, tôi không trò chuyện với ngài thêm được nữa.

Bạch Tiểu Thăng nói với điện thoại.

Tưởng Quát cũng biết lần này Bạch Tiểu Thăng đi không chỉ đại biểu cho cá nhân nên cũng rất hiểu, vẫn cố căn dặn thêm vài câu, mới có thể chủ động cúp máy.

Bạch Tiểu Thăng cất điện thoại đi, nói với Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh:

- Chuyện gì nên tới thì dù sao cũng sẽ tới, chúng ta có chuẩn bị tâm lý là được, cũng không cần lo lắng quá mức. Hài người cũng về phòng tiệc, ăn ngon, uống tốt đi, tôi cũng qua bên đó.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh lập tức gật đầu.

Ba người mỗi người đi một ngả, từng người đều đi tới phòng tiệc đã được thu xếp trước.

Chờ tới lúc Bạch Tiểu Thăng trở về, bữa tiệc trưa quả nhiên sắp bắt đầu, rất đông người trong giới chính trị cũng đến, đang trao đổi với người dẫn đầu đoàn Trung Quốc.

Vị trí của Bạch Tiểu Thăng đúng lúc ở bên cạnh Hầu Doãn Thành, từ sắp xếp này đủ thấy mức độ coi trọng đối với anh.

- Lần này cậu đi vệ sinh cũng hơi lâu đấy.

Hầu Doãn Thành thấy Bạch Tiểu Thăng trở về, còn thò đầu ra khẽ nói đùa một câu.

Bạch Tiểu Thăng cũng mỉm cười. Anh biết trong trường hợp này, Hầu Doãn Thành còn có thể nhân cơ hội nói với anh vài câu thì chắc chắn còn có nội dung quan trọng hơn ở phía sau.

Quả nhiên, Hầu Doãn Thành lại nói:

- Vừa rồi khi cậu không ở đây, chúng ta và người của thành phố Moribido đã thương lượng một việc quan trọng, sơ bộ đã đạt được nhận thức chung. Sau bữa tiệc trưa, cậu đi tìm tôi, tôi muốn mời cậu giúp một chuyện!

Hầu Doãn Thành không ngờ lại dùng một chữ "Mời" khách sáo như vậy. Bạch Tiểu Thăng lập tức kinh ngạc.

Nhưng Bạch Tiểu Thăng còn chưa kịp hỏi Hầu Doãn Thành thêm câu, đã thấy có mấy người chạy tới giao lưu với Hầu Doãn Thành,

Những người này đều là nhân viên quan trọng của các thành phố khác trong nước Hisuri.

Bạch Tiểu Thăng thấy Hầu Doãn Thành tươi cười trao đổi với những người này, đồng thời lại không ngừng có người qua, trong lòng lập tức than thầm.

Xem tình ảnh này, rõ ràng anh không thể có cơ hội nói chuyện với Hầu Doãn Thành tiếp rồi.

Bạch Tiểu Thăng cũng chỉ đành thôi, nghĩ chờ sau khi bữa tiệc kết thúc sẽ lại đi tìm Hầu Doãn Thành trò chuyện.

Qua một lúc lâu, bữa tiệc mới xem như là "thật sự" chính thức bắt đầu.

Nhưng từng người lên đài đọc diễn văn, đám người Bạch Tiểu Thăng chỉ vỗ tay suông cũng hết hai mươi mấy lần.

Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến khi bắt đầu dùng cơm, đám người Hầu Doãn Thành lại liên tiếp bị quấy rầy, bị mời đi, thức ăn cũng nguội mà gần như chưa ăn được gì.

Bạch Tiểu Thăng cùng lúc xúc động trước sự vất vả của đám người Hầu Doãn Thành, cũng thấy may mắn vì mình không nổi tiếng bằng đám người Lục Vân. Bởi vì đám người Lục Vân cũng bị các người trong giới kinh doanh của Hisuri tham dự bữa tiệc nhiệt tình vây quanh.

Bạch Tiểu Thăng ngồi ở chỗ đó, một mình hưởng thụ thức ăn ngon, cảm giác thật an nhàn.

Trước đó luôn nói nổi tiếng rất mệt, bây giờ thấy đúng là mệt thật...

Bữa cơm này gọi là bữa tiệc trưa mà ăn tới hơn ba giờ, gần bốn tiếng, cuối cùng mới có thể tuyên bố kết thúc.

Nhưng Hầu Doãn Thành vẫn vội vàng giao lưu với các nhân vật trong giới chính trị ở địa phương chính, cũng chẳng biết đến lúc nào mới có thể có thời gian rảnh rỗi nữa.

Bạch Tiểu Thăng theo người trong đoàn thương nghiệp quay về khách sạn.

Chờ đến chỗ ở, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng trở về.

Bạch Tiểu Thăng nói lại chuyện Hầu Doãn Thành vừa nói với mình cho hai người biết. Hai người cũng rất tò mò.

Có chuyện gì mà Hầu Doãn Thành cứ nhất quyết "mời" Bạch Tiểu Thăng giúp đỡ chứ?

Nếu nói là đi theo doanh nghiệp bên này tiến hành làm ăn, hợp tác, xem như là cả hai cùng thắng mới phải, làm gì phải dùng từ khách sáo này.

Hơn nữa, trong tay đám người Lục Vân, Giả Thành Sơn, Đổng Thiên Lộ, Lư Thiên Đạo đều nắm giữ tài nguyên khổng lồ, thật sự có nhu cầu gì cũng hoàn toàn có thể chào hỏi bọn họ. Bọn họ đều là doanh nghiệp tư nhân, không phải là người làm thuê giống như Bạch Tiểu Thăng, cần phải làm tốt thao tác mới phải.

Lại lấy chuyện này để nói, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng nghĩ không ra nguyên nhân tới.

- Thôi đi, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Chúng ta kiên trì chờ sẽ biết. Chờ bên kia rảnh rỗi, tôi đi nói chuyện với ông ấy sẽ biết thôi.

Bạch Tiểu Thăng thản nhiên nói.

Chỉ dựa vào suy nghĩ linh tinh, đoán lung tung, rõ ràng cũng không giúp đỡ được gì nhiều, còn chẳng thú vị.

- Chúng ta làm sao biết được khi nào cục trưởng Hầu trở về, bằng không để em qua bên kia chờ?

Lâm Vi Vi dò hỏi.

Bạch Tiểu Thăng trực tiếp lắc đầu:

- Không cần phiền phức như vậy đâu. Biết thời gian không xác định, cục trưởng Hầu sẽ phái người tới tìm tôi.

Thời gian tiếp theo, Bạch Tiểu Thăng ở trong phòng nghỉ ngơi, thuận tiện gọi điện thoại cho tổng giám đốc sự nghiệp khu Châu Phi kia.

Sau khi Tưởng Quát gọi điện thoại cho anh không bao lâu, lại gửi tin nhắn đến. Phía trên có số công việc khác của ngài Brown, chỉ áp dụng cho người những quản lý cao tầng của tập đoàn Chấn Bắc.

Tưởng Quát làm việc nhiều năm như vậy, tất nhiên cũng biết số không được công bố, không giống Bạch Tiểu Thăng mới lên, chỉ có thể gọi vào số lưu trên mạng nội bộ của tập đoàn.

Nhưng anh gọi hai lần đều không được, không có cách nào liên lạc.

Xem ra ngài Brown kia vẫn còn đang bay nên không mở máy, hoặc là tín hiệu không tốt. Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Nếu vậy, anh cũng đành tạm thời thôi.

Một giờ sau, Hầu Doãn Thành quả nhiên sai người tới mời Bạch Tiểu Thăng. Lúc này Bạch Tiểu Thăng dẫn theo Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đi qua nơi làm việc tạm thời của ông ấy.

Khi lại gặp Hầu Doãn Thành, Bạch Tiểu Thăng có thể nhìn ra vẻ mệt mỏi trên mặt ông ấy, còn có sự nhiệt tình ẩn chứa trong ánh mắt.

Tuổi này còn có nhiệt tình như vậy, thật đáng để bội phục!

Bạch Tiểu Thăng thật sự kính nể tinh thần chuyên nghiệp và còn có cảm giác sứ mạng của Hầu Doãn Thành.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh, còn có thư ký của Hầu Doãn Thành đều ra ngoài, để lại không gian bên trong cho hai người.

- Tiểu Thăng, cậu tới rồi, tới đây, nhanh tới ngồi đi!

Hầu Doãn Thành thấy Bạch Tiểu Thăng thì vẫn rất cao hứng, tự mình rót chén nước.

- Cục trưởng Hầu, trên bữa tiệc ngài còn không quên nói với tôi là có việc cần tôi giúp đỡ? Chuyện gì vậy?

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng tò mò, mỉm cười nói:

- Thật sự không phải tôi thì không thể được sao?

Bạch Tiểu Thăng xem như nói đùa.

- Chuyện này, thật đúng là không phải cậu thì không thể!

Hầu Doãn Thành rất nghiêm túc cười nói, còn lấy ra một phần tài liệu mới ký xong đưa cho Bạch Tiểu Thăng xem, nói đùa:

- Xem đi, chuyện này với cậu có phải là chuyện nhỏ thôi không?

Bạch Tiểu Thăng chỉ nhìn dòng chữ đỏ thẫm ở trang mở đầu đã lập tức hiểu rõ.

Nhưng sau đó anh quả thật nhíu mày, cười gượng.

- Sao vậy, vẻ mặt cậu sao lại thế này?

Hầu Doãn Thành thấy vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng như vậy thì lập tức tò mò hỏi.

Bạch Tiểu Thăng phiền muộn hít sâu một tiếng, giơ cao đồ trong tay lên, vẻ mặt thành khẩn -

- Cục trưởng Hầu của tôi, ông chắc chắn cho rằng tôi ra mặt sẽ dễ như trở bàn tay. Nhưng lúc này thật sự không phải vậy! Sao ông không nói trước... Cho dù trước một ngày cũng được. Bởi vì nguyên nhân hôm qua xảy ra một chuyện, hôm nay ông bảo tôi làm chuyện này sợ rằng sẽ có chút vướng tay vướng chân!

Bạn cần đăng nhập để bình luận