Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2393: Tình huống bất ngờ của “Miếng Cháy” (2)

Sau khi nói chuyện với nhau một lát, đối phương nhìn chén trà trong tay mình, tròng mắt lập tức sáng lên như nhớ tới điều gì, thần thần bí bí tiến tới nói với “Miếng Cháy”:

- Goba, anh còn không biết, theo nguyên cứu mới nhất của các chuyên gia Moglan cho thấy, hỗn hợp giữa hồng trà Hamha và cà phê chồn có thể có trợ giúp tăng cường tiêu hóa, tốt cho phổi, thận, còn... Tăng cao năng lực trên phương diện kia!

- Thật sao?

“Miếng Cháy” nghe vậy lập tức có tinh thần.

- Cái này còn có thể sai được sao? Tôi cũng từng tư vấn đấy!

Người kia nghiêm túc nói.

“Miếng Cháy” hình như phấn khởi, nhưng sau đó phát hiện đám người Bạch Tiểu Thăng ở đây, còn có Lâm Vi Vi là phái nữ thì lập tức ho khan một tiếng nói:

- Tôi không có hứng thú về những chuyện này.

Đối phương nghe vậy dường như tiếc nuối.

Nhưng người này thấy “Miếng Cháy” cầm nửa cốc hồng trà của mình qua, đổ một nửa vào cốc của anh ta thì lộ vẻ kinh ngạc.

Ba người Bạch Tiểu Thăng cũng ngẩn người.

Vẻ mặt “Miếng Cháy” lại thản nhiên, tiếp tục uống cà phê của mình.

Nhưng có thể tưởng tượng được, thêm hồng trà trộn lẫn vào trong cà phê, mùi này kỵ lạ tới mức nào.

“Miếng Cháy” nhấp một hớp cũng nhe răng trợn mắt.

Vào lúc mọi người cho rằng anh ta tất nhiên sẽ buông tha:

“Miếng Cháy” lại lấy ra phong thái không biết sợ, mắt nhắm lại vừa ngửa cổ lên, một hơi uống cạn cốc cà phê này.

Mọi người quả thật nhìn tới ngây người.

Đây nào phải là uống cà phê, đây quả thực là đang uống thuốc, tên mập này cuối cùng cũng để ý tới hiệu quả mà người kia vừa nói.

Trong này có ẩn tình khó nói, xem ra không phải là ngày một ngày hai...

- Tất cả các ngươi nhìn tôi như thế làm gì?

“Miếng Cháy” lấy lại tinh thần, thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt phức tạp, còn giả vờ không sao cả nói.

- A, không có gì.

Người ngồi đối diện anh ta cố gượng cười nói.

Trong lúc nói chuyện lại có người chạy tới.

Hơn nữa lần này còn không phải là một đám người, mà là hai nhóm người đi cùng nhau.

Lúc này cũng đã đến giờ, cùng tới "diễn kịch" tất nhiên cũng nên "Hoá trang lên sân khấu".

“Miếng Cháy” cố gắng cao giọng chào hỏi những người quen thuộc, vẫn theo lí do thoái thác trước đây để giới thiệu Bạch Tiểu Thăng.

Mọi người thấy cho dù Bạch Tiểu Thăng trẻ tuổi nhưng cử chỉ ăn nói đều lộ vẻ không tầm thường, cũng tương đối tán thành thân phận của anh.

Hai nhóm người này còn chưa ngồi xuống đã lại có người chạy tới.

Thường xuyên như vậy, tính cả “Miếng Cháy” thì tổng cộng có sáu nhóm người, xem như đã tới đông đủ.

Trong phòng nghỉ này lại có vẻ ồn ào náo động và chật chội.

- Nếu không, mỗi người chúng ta để lại một trợ lý, những người khác đều đi ra ngoài đi.

Có người đề nghị, những người khác cũng gật đầu liên tục tán thành.

Cứ vậy đi, đám người tùy tùng này ra khỏi phòng nghỉ ngơi, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng đi theo.

Bên cạnh “Miếng Cháy” còn lại Bạch Tiểu Thăng, hai người đi cùng anh ta đều bị một ánh mắt của “Miếng Cháy” đuổi ra ngoài.

Nhân viên nữ của công ty Lam GO ở bên ngoài đặc biệt tinh mắt, dẫn những tùy tùng kia tới một gian phòng nghỉ khác, xem như là tạm thời ổn định.

Ở trong gian phòng Đám người Bạch Tiểu Thăng này, người sáu bên vẫn chịu trách nhiệm nói chuyện sôi nổi.

Lúc này cửa lại mở ra, có người đi đến.

- Ngài Abt tới!

- Ngài Abt!

Mọi người ở đây nhìn thấy người tới đều lập tức cao giọng chào hỏi.

Bạch Tiểu Thăng tập trung tinh thần quan sát.

Chỉ thấy người đi vào là một người da trắng trung tuổi, dáng người cao ráo có vẻ rất không tầm thường, lúc này ông ta vẫn tươi cười đối mặt với mọi người.

Đây chính là ngài Abt Phó tổng giám đốc công ty Lam GO sao? Trong lòng Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

- Chào các vị, chào các vị!

Ngài Abt kia khách sáo chào hỏi mọi người một lượt.

- Lần này, rất cảm ơn mọi người tới giúp chuyện hôm nay, quà cảm ơn vẫn như cũ.

Abt mỉm cười nói:

- Nhưng hôm nay có một điểm không giống với mọi khi.

Ánh mắt của mọi người ở đây lập tức lộ vẻ kinh ngạc.

- Ngài Abt, có gì không giống vậy?

“Miếng Cháy” không nhịn được hỏi.

Abt nhìn về phía “Miếng Cháy”, mỉm cười nói:

- Thật ra với các vị thì không có gì khác. Chỉ là lần này chúng ta đấu thầu có liên quan đến phía chính quyền Moglan, cho nên sẽ có một đại biểu cho quan chức nhà nước tới tham dự, còn có mấy người trong giới truyền thông đi cùng. Mọi người không cần để ý, thật ra quy trình của các người vẫn vậy, không có thay đổi.

Vừa nghe nói vậy, đám người “Miếng Cháy” nhất thời thở phào nhẹ nhõm, lần lượt cười.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng ở phía sau “Miếng Cháy” lại lóe lên, lộ ra một nụ cười thâm ý.

- Đã đến giờ rồi, mời các vị đi theo tôi, buổi đấu thầu cũng sắp bắt đầu rồi.

Abt mỉm cười nói với mọi người, sau đó xoay người ra khỏi phòng nghỉ trước.

Mọi người liền gật đầu, dẫn theo một trợ lý của mình đi theo sau Abt.

Hội trường đấu thầu ở cùng một tầng, từ phòng nghỉ đi ra, bọn họ đi qua một hành lang qua một lối rẽ rồi đi thêm một đoạn là tới.

Đó là một phòng họp lớn đủ để chứa ba trăm người.

Trên bàn trong phòng họp có dựng biển, trên đó có thi tên doanh nghiệp, chỉ cần dựa vào tên để ngồi là được.

Bên trong đã có sáu người, đúng lúc là ba công ty.

Đây chính là ba phía cuối cùng sẽ trúng thầu sao? Bạch Tiểu Thăng quan sát kỹ mấy người kia.

Chỗ ngồi của những người này không sát nhau mà xen lẫn với sáu nhà khác.

Sau khi mọi người đi vào đều tự tìm đến chỗ ngồi của mình.

Không bao lâu đã có người được đám đông vây quanh bước vào.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy bọn họ có khí thế đặc biệt, hẳn là đại biểu cho quan chức nhà nước và người của giới truyền thông như Abt đã nói.

Những người này ngồi ở hàng đầu, còn có mấy nhân viên bên truyền thông vác camera trên vai, chụp suốt dọc đường.

Làm chủ nhà, Abt tất nhiên là ở trên bục.

Ngoài ra, trên bục còn có một ông già da trắng mập lùn, nhìn khoảng sáu mươi, bảy mươi tuổi nhưng vẫn rất có tinh thần, mặc bộ vest và đi giày da, ăn mặc cũng tương đối nghiêm túc.

Bạch Tiểu Thăng quan sát người trên bục một lát rồi nghiêng đầu qua, khẽ hỏi thăm “Miếng Cháy”:

- Ông lão trên bục kia là ai vậy?

- Đó dĩ nhiên... Là Tổng giám đốc... công ty Lam GO...

Bạch Tiểu Thăng nghe được câu trả lời của “Miếng Cháy” có phần đứt đoạn, còn có tiếng thở hổn hển thì lập tức tò mò nhìn sang, anh liền bị dọa cho giật mình.

“Miếng Cháy” vừa rồi còn khỏe mạnh, lúc này lại nhíu mày, trên trán còn có từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu, mặt trắng bệch, một tay ở dưới gầm bàn đang ấn xuống bụng.

- Anh làm sao vậy?

Bạch Tiểu Thăng lập tức nói.

Chẳng lẽ đột nhiên bị bệnh?

- Tôi đầy bụng, ôi ô ô...

“Miếng Cháy” vừa mở miệng thì gương mặt vặn vẹo, cắn răng hít sâu một hơi.

Không cần phải nói, nhất định là hỗn hợp giữa cốc cà phê này và trà thơm kia đã xảy ra phản ứng gì rồi. Bạch Tiểu Thăng hiểu được, lập tức vừa bực mình lại vừa buồn cười.

Ai dám uống thứ đó chứ, còn nói là luận chứng của chuyên gia... Đây không phải là tự làm tự chịu sao.

- Anh sao rồi, có nặng lắm không, nếu không đi tới phòng vệ sinh trước đã.

Bạch Tiểu Thăng ý tốt nhắc nhở.

- Không được, trường hợp quan trọng như thế này, tôi phải cố nhịn thôi.

“Miếng Cháy” cố chịu đựng nói.

Bạch Tiểu Thăng thầm thở dài và không khuyên nữa.

Trên đài, buổi đấu thầu đã tuyên bố bắt đầu.

Vẻ mặt Abt đầy nhiệt tình, mời đại biểu quan chức nhà nước đọc diễn văn.

Ngài đại biểu kia khiêm tốn một lúc lại lên phát biểu mười mấy phút, đại khái là các loại lời cảm ơn.

Sau đó, Abt lại mời Tổng giám đốc lên tiếng.

- Đầu tiên, cảm ơn mọi người đã tới tham dự.

Ngài tổng giám đốc kia mỉm cười nhiệt tình nói.

- Bủm.

Một tiếng động khác thường vang lên.

Ngài tổng giám đốc kia ngẩn người, những người khác cũng nhìn sang.

“Miếng Cháy” cũng bị dọa cho giật mình, vội vàng nặn ra một nụ cười, ứng phó với ánh mắt của mọi người.

Phát rắm vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn.

Ngài tổng giám đốc kia cũng không nhìn nữa, tiếp tục mỉm cười nói:

- Ở đây, tôi phải cảm ơn lãnh đạo của chúng ta và bạn bè trong giới truyền thông đã tới tham dự...

- Bủm bủm.

Lần này lại có hai phát pháo vang lên.

Biết là tiếng động từ đâu phát ra, vị tổng giám đốc kia cố gắng bình tĩnh, muốn nói tiếp.

- Cảm ơn mọi người đã chuẩn bị cho buổi đấu thầu của công ty Lam GO chúng tôi, hy vọng đều có thể có cơ hội hợp tác với mọi người...

- Bủm bủm bủm...

Tiếng vỗ tay không vang lên, ngược lại liên tiếp có tiếng động khác càng lúc càng vang.

Trên đài, ngài tổng giám đốc kia cuối cùng không nhịn được nhìn sang, Abt cũng nhìn lại với ánh mắt phức tạp.

“Miếng Cháy” đã nằm rạp trên bàn, mặt vùi vào trong khuỷu tay.

Bạch Tiểu Thăng xoay mặt sang bên cạnh, giả vờ không quen biết anh ta.

Trong lòng tổng giám đốc kia tức giận nhưng cố nén, chờ một giây thấy không có tiếng động nào phát ra, vừa mở miệng định nói tiếp lại nghe "Bủm" một tiếng du dương văng vẳng.

Vẻ mặt tổng giám đốc và Phó tổng giám đốc Abt cực kỳ khó coi.

Tất cả mọi người bao gồm đại biểu chính quyền cũng có vẻ mặt kỳ lạ, khó có thể nói hết.

“Miếng Cháy” không thể tiếp tục kiềm chế được nữa, lao ra ngoài, ôm bụng và mông, vừa chạy còn vừa kêu lên:

- Xin lỗi, tôi phải đi nhà vệ sinh trước đã…"

Bạn cần đăng nhập để bình luận