Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2247: Bữa tiệc gia đình ở cung điện (1)

Dưới sự khích lệ của Bạch Tiểu Thăng, cậu bé York dè dặt cử động cánh tay của mình, sau đó ngạc nhiên nhìn về phía bà nội - phu nhân Delia, còn có ba mẹ của mình.

- Cánh tay cháu không sao rồi!

Nhóc York không thể tin nổi kêu lên:

- Cháu còn tưởng rằng nó bị gãy rồi chứ!

Vừa rồi cậu bé kêu thảm thiết một tiếng cùng với vẻ tươi cười rạng rỡ lúc này, quả thật giống như hai người khác nhau.

Mọi người xung quanh nhìn nhóc York đầy kinh ngạc, cũng vô cùng vui mừng.

Cậu bé không sao, mọi người cuối cùng đều thở phào nhẹ nhõm.

Ai nấy đều nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng với ánh mắt kinh ngạc.

Bọn họ sớm nghe nói vị khách trẻ tuổi phương đông này là một doanh nhân xuất sắc, không ngờ anh còn giỏi về y thuật như vậy, đây đúng là một chuyện may mắn.

- Anh ấy là bạn tôi!

Đứng phía sau đám người, Trần Phi Tù kiêu ngạo nói, đồng thời là người đầu tiên vỗ tay khen ngợi Bạch Tiểu Thăng.

Phu nhân Delia ở gần, thậm chí đại tù trưởng Ogad ngồi phía xa cũng tươi cười vỗ tay theo.

Có hai người này đi đầu, mọi người ở đây đều vỗ tay khen ngợi và liên tục giơ ngón cái về phía Bạch Tiểu Thăng.

Gương mặt Lâm Vi Vi rạng rỡ, liên tục vỗ tay.

Lôi Nghênh lại hàm súc hơn nhiều, nhưng cũng không che giấu được vẻ kiêu ngạo.

- Cám ơn ngài, ngài Bạch Tiểu Thăng!

Phu nhân Delia lại là người đầu tiên nói cảm ơn Bạch Tiểu Thăng.

- Chỉ là chuyện nhỏ thôi, phu nhân Delia không cần khách sáo.

Lúc này Bạch Tiểu Thăng khách sáo trả lời.

Ba mẹ của cậu bé cũng luôn miệng nói cảm ơn, nhóc York còn rất lễ phép nói cảm ơn Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu khẽ cười với ba mẹ của nhóc York và khẽ dặn dò cậu bé:

- Nhóc con, về sau phải cẩn thận một chút đấy.

Nhỏ York liên tục gật đầu.

Bạch Tiểu Thăng nhìn người bác sĩ bên cạnh, nói:

- Ngài bác sĩ, mấy ngài tới, cánh tay của cậu nhóc York sẽ hơi sưng, lát nữa nhờ ngài kê cho cậu ấy một ít thuốc tiêu sưng.

Người bác sĩ kia liên tục gật đầu, giơ ngón tay cái lên khen ngợi Bạch Tiểu Thăng và vẫy gọi nhóc York đi uống thuốc.

Sau đó Bạch Tiểu Thăng, phu nhân Delia, Trần Phi Tù đều quay về chỗ ngồi của mình.

- Không ngờ ngài Bạch còn giỏi y thuật như vậy.

Đại tù trưởng Ogad thấy Bạch Tiểu Thăng ngồi xuống, mỉm cười khen ngợi:

- Nếu so sánh ra thì bác sĩ của tôi đã chuyện bé xé ra to, làm cho khách phải chê cười rồi.

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy, lập tức mỉm cười nói:

- Đại tù trưởng Ogad, thật ra cách xử lý của bác sĩ riêng bên ngài không hề có vấn đề gì cả. Ông ấy cũng làm hết phận sự của mình. So sánh với y thuật phương tây, y thuật Trung Quốc chúng tôi có các phương pháp riêng của mình. Chúng tôi có nghiên cứu sâu về xương cốt, kinh mạch trong cơ thể, cách trị liệu trật khớp bó xương vừa rồi của tôi đã có mấy nghìn năm lịch sử rồi.

Bạch Tiểu Thăng không quên phát huy mạnh văn hóa của bản thân, nhưng cũng không cố tình hạ thấp người khác, lời nói ra tự tin lại khiêm tốn.

Điều này làm cho đại tù trưởng Ogad liên tục gật đầu, nhìn anh càng thêm thuận mắt.

- Con đã nói y thuật Trung Quốc rất thần kỳ rồi, lúc này các người đều thấy được rồi chứ?

Bên cạnh, Trần Phi Tù không nhịn được nói.

Phu nhân Delia cũng cười nói:

- Tôi đã sớm nghe Awakwalakra nói y thuật của Trung Quốc rất xuất sắc, chúng tôi cũng muốn mời một bác sĩ Trung Quốc tới đây làm bác sĩ riêng, chăm sóc cho sức khỏe của đại tù trưởng Ogad.

Ánh mắt đại tù trưởng Ogad sáng ngời, nhìn Bạch Tiểu Thăng hỏi:

- Ngài Bạch, ngài thấy thế nào?

Bạch Tiểu Thăng chỉ hơi trầm ngâm suy nghĩ một lát, mỉm cười kiến nghị:

- Ở Trung Quốc chúng tôi, nếu nói riêng về y thuật phương đông cổ xưa thì người làm nghề y có thể cần cần rất nhiều thời gian tích lũy, mới có thể nắm giữ được kỹ thuật tốt. Người bác sĩ như vậy thường đã lớn tuổi và rất yêu quê hương, có lẽ sẽ không muốn vượt biển tới nơi đất khách quê người. Về phần bác sĩ Trung Quốc thế nào mới đều kiên trì kết hợp y thuật giữa phương đông và phương tây, vận dụng ưu thế của hai bên. Nếu đại tù trưởng có ý thì có thể mời bác sĩ như vậy qua.

Bạch Tiểu Thăng cũng suy nghĩ, nếu chỉ đơn thuần dùng thuốc có lẽ sẽ làm cho đại tù trưởng này hối hận vì quyết định ngày hôm nay. Nếu chẳng may y thuật của người mời tới cũng không quá giỏi, chẳng những làm ảnh hưởng tới danh tiếng của những bác sĩ Trung Quốc, nếu làm ầm ĩ không tốt còn làm hại tới tình hữu nghị giữa hai bên...

Đại tù trưởng Ogad liên tục gật đầu công nhận kiến nghị đúng trọng tâm này.

- Ngài Bạch, vừa rồi tôi thấy cách làm kia của ngài rất lợi hại, vậy không biết ngài có hiểu một loại y thuật rất thần kỳ của phương đông, là...

Đại tù trưởng Ogad suy nghĩ một lát rồi nhìn Trần Phi Tù, sau đó dùng tiếng Trung Quốc hỏi dò Bạch Tiểu Thăng:

- Đắc mạch...

Bạch Tiểu Thăng ngẩn người, không nhịn được liếc nhìn Trần Phi Tù.

- Bắt mạch, là bắt mạch!

Trần Phi Tù vội vàng sửa lại lời.

- Đúng đúng, chính là cái đó.

Đại tù trưởng Ogad cũng vỗ tay mỉm cười nói.

Bạch Tiểu Thăng chỉ hơi trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi khiêm tốn mỉm cười nói:

- Tôi thật ra có hiểu sơ qua một chút.

Bắt mạch lại là điều mà bác sĩ Trung Quốc chân chính cũng cần phải vất vả luyện tập rất lâu mới có thể có chút thành tựu.

Bạch Tiểu Thăng tất nhiên không biết.

Nhưng anh có trí tuệ nhân tạo siêu cấp Hồng Liên này trợ giúp, bắt mạch đồng thời có thể đi sâu vào làm một loạt kiểm tra đo lường và quét hình, tới hiệu quả cuối cùng sẽ còn tốt hơn.

Nếu đại tù trưởng Ogad có hứng thú hỏi về bắt mạch, trên gương mặt còn lộ vẻ mong đợi nhìn mình, Bạch Tiểu Thăng tất nhiên không muốn ông mất hứng, cũng muốn tăng thêm tình hữu nghị giữa hai bên nên sau khi nói trước vài câu mới nhận lời.

- Vậy ngài có thể bắt mạch cho tôi không?

Đại tù trưởng Ogad vô cùng chờ mong nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bên cạnh, phu nhân Delia, Asgar và mọi người ở đây đều nhìn anh với ánh mắt mong đợi.

Trần Phi Tù không biết Bạch Tiểu Thăng còn có bản lĩnh như vậy, cậu ta cũng thấy hứng thú được biết.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh lại nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng. Hai người có chút lo lắng, sợ nếu như Bạch Tiểu Thăng bắt mạch mong xảy ra chút sai lầm gì thì có thể ảnh hưởng tới ấn tượng của đại tù trưởng không?

- Có thể.

Bạch Tiểu Thăng đồng ý dưới sự mong chờ của mọi người chờ mong.

Đại tù trưởng Ogad lập tức có tinh thần, vươn tay ra để lộ cổ tay:

- Là cổ tay này à, như vậy có đúng không?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nắm cổ tay của đại tù trưởng Ogad đặt ở trên bàn, sau đó dùng ngón trỏ và ngón giữa của mình đặt lên trên mạch đập của ông.

Khi vừa chạm vào da, giọng nói của Hồng Liên vang lên ở trong đầu của Bạch Tiểu Thăng:

- Đang quét hình, số liệu đang được thống kê...

Người ngoài nhìn vào chỉ thấy Bạch Tiểu Thăng trầm ngâm không nói, tất cả nín thở tập trung tinh thần không lên tiếng, rất sợ quấy rầy đến anh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận