Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 453: Để cho ta nói xong!!!



- Hãy trộm điện thoại của cô ấy, ngoài ra mày phải trông chừng cô ấy, không thể để cho cô ấy gọi điện thoại, cũng không thể để cô ấy giữa đường quay về truyền thông Trung Kinh! Nghe rõ chưa!

Doãn Đông Lôi ra lệnh qua điện thoại, cho người theo dõi phải tập trung vào Lâm Vi Vi.

- Doãn ca, việc này quá khó khăn. Chân mọc ở trên người cô ấy, em làm sao mà quản được.

Người phụ trách theo dõi và đuổi theo Lâm Vi Vi vô cùng khổ sở nói.

- Tiểu Vũ, tao mặc kệ mày dùng biện pháp gì, mày phải hoàn thành việc này cho tao! Nếu có thể cản được hai tiếng thì tao trả tiền công gấp đôi!

Doãn Đông Lôi vốn không muốn nghe Tiểu Vũ dài dòng nên tiếp tục nói.

- Tao ở KTV* Thịnh Quang Nhạc Thiên, sau đó mày đến đây tập hợp!

*Là quán karaoke

- Thế nhưng mà...

Tiểu Vũ một bên thì theo dõi, một bên thì mặt mày nhăn nhó.

Bên kia điện thoại đã vang lên tiếng “tút tút”.

Doãn Đông Lôi đã tắt điện thoại.

Tiểu Vũ nhìn điện thoại, nén giận mắng một câu.

- ĐCMM!

Mắng xong, Tiểu Vũ nghểnh cổ nhìn bóng lưng phía xa.

- Dùng bất cứ biện pháp gì? Được, mình nghe Doãn ca! Nếu có chuyện gì xảy ra hắn tự chịu trách nhiệm!

Lâm Vi Vi đi trên đường nhưng trong lòng có đầy tâm sự. Cô cũng không biết mình làm như thế là có đúng hay không.

Dù sao, Bạch Tiểu Thăng đã nghiêm nghị căn dặn cô, không cho phép cô cùng người Doãn gia thỏa hiệp.

Lâm Vi Vi cũng tuyệt đối sẽ không vì những việc như thế này mà đáp ứng điều kiện của Doãn Đông Lôi nhưng cô vẫn muốn đi nói với anh, em Doãn gia nói một chút.

Địa điểm hẹn ước cũng không phải là chỗ nguy hiểm gì, ở trước mắt tất cả mọi người cô cũng không sợ anh, em Doãn gia có thể làm ra chuyện xấu gì.

- Mình chỉ đi gặp một chút rồi nói một chút, nếu có thể đàm phán thì cũng vì anh Tiểu Thăng giải quyết chút phiền phức.

Lâm Vi Vi tự an ủi mình.

Đang suy nghĩ thì cô bị người va vào từ đằng sau.

Lâm Vi Vi kêu một tiếng, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống.

- Cậu đi đường thế nào vậy!

Lâm Vi Vi tức giận nhìn người vừa mới đụng trúng mình.

Người này mặc áo khoác có mũ trùm kín đầu và không nhìn rõ mặt.

Đường rộng như vậy mà lại đi đâm vào mình, không phải là bị điên chứ!

- Thật xin lỗi, thật xin lỗi!

Người này liên tục xin lỗi rồi rảo bước đi ra xa.

Lâm Vi Vi nghi ngờ nhìn bóng lưng của người này.

Lập tức cô nghi ngờ và kiểm tra túi của mình.

Chắc là tên ăn cắp!

Trong túi thì đồ vật vẫn còn, điện thoại cũng không có bị mất!

Lâm Vi Vi yên tâm, mình vừa mua iphone X, mất đi thì rất xót.

Địa điểm Doãn Đông Lôi hẹn ở bên ngoài hai con đường, chỗ hẹn này cũng thật là đủ tiền, là một khu náo nhiệt, ngồi xe sợ sẽ bị tắt đường, còn không bằng đi bộ, đi bộ thì mất hai mươi phút, xa thì hơi xa chút nhưng có thể chấp nhận được.

Tiểu Vũ vẫn đi theo dõi, từ trong túi móc ra một cái điện thoại di động bật lên xem một chút, khẽ cười.

- Công việc này cũng không khó, mình lấy giả đổi thật, lại còn được cái mới! May mà mình thông minh, cũng may cô gái này không dùng ốp điện thoại, hà hà!

Tiểu Vũ lẩm bẩm một phen, nhanh chóng gỡ sim điện thoại, thay đổi thành sim của mình. Trước kia hắn làm trộm, thân thủ cao siêu, chuyên môn trộm điện thoại di động, trên người có rất nhiều đồ nghề mà hắn vẫn mang theo.

Hắn lấy ra một chuỗi chìa khoá, một bên dùng tiểu xảo, đưa USB cắm vào điện thoại, truyền virus phá hoại mật mã, toàn bộ quá trình không đến ba phút.

Tiểu Vũ khôi phục lại cài đặt điện thoại, sau đó gửi cho Doãn Đông Lôi một tin nhắn.

Ở trong một quán Bar ở Trung kinh đại thành đường, bên trong một phòng lớn của KTV Thịnh Quang Nhạc Thiên.

Doãn Đông Lôi nhìn vào điện thoại, vẻ mặt tươi cười.

Nhắc tới tên không có trí thông minh, thì thật là khinh thường hắn, một mặt mình đi tìm cao thủ, một mặt để Chu Bát Bình và Tiểu Vũ để ý hướng đi của Lâm Vi Vi, chuẩn bị bắt Lâm Vi Vi làm điều kiện.

Nghĩ được như thế này thì cũng không kém anh của hắn là bao!

Tuy nhiên lòng dạ của hắn dựa theo Doãn Hạo Nhiên nói thì là đi chệch, mà còn chệch nhiều nữa...

- Lôi ca, anh chờ một lát em đi gọi điện thoại, thằng kia lập tức tới ngay!

Doãn Đông Lôi vô cùng khách khí đối với người trong phòng.

Lôi Nghênh.

Một người chiến ba lôi đài mà áo không dính bụi. Đây là một vị cao thủ tuyệt thế.

Nhìn thấy hắn, Doãn Đông Lôi liền kích động.

Dù Bạch Tiểu Thăng biết võ nhưng có thể đánh thắng được vị đại ca này sao, vị đại ca này là một vị cao thủ tuyệt thế cơ mà!

Có hắn ở đây, Doãn Đông Lôi cảm thấy vô cùng an tâm.

- Cậu nhanh lên, trễ quá là tôi phải đi, lát nữa là tôi còn phải đi gặp một người bạn.

Lôi Nghênh nói với vẻ mặt không thay đổi.

- Còn nữa, cho các cô gái này ra ngoài!

Bốn năm cô gái xinh đẹp ngồi xung quanh hắn, mùi nước hoa làm cho hắn nhíu mày.

- Này, này! Các cô đều ra ngoài hết đi!

Doãn Đông Lôi quát khẽ một tiếng, những cô gái kia không tình nguyện đi ra ngoài.

- Yên tâm, em sẽ không làm trễ nải chuyện của anh.

Doãn Đông Lôi cũng cầm điện thoại và đi ra ngoài.

Bên ngoài phòng, một hàng các người đàn ông cao to, thân thể khỏe mạnh cường tráng, hai mắt như đuốc, đều biết có võ nghệ, khoảng hai mươi người là do lão Dương mang đến.

Cũng không phải Doãn Đông Lôi cho rằng Lôi Nghênh sẽ thua, tuy nhiên nhiều người mới lộ ra có khí thế, càng phù hợp thân phận Nhị thiếu gia của Doãn gia.

- Lão Dương, ông đừng đứng ở chỗ này, đi vào phòng lớn để mọi người thỏa mái một chút. Vấn đề chi tiêu tôi sẽ lo.

Doãn Đông Lôi phất tay, sau đó đi vào một phòng không người rồi khóa trái cửa, bấm một số điện thoại.

Chính là số điện thoại văn phòng của Bạch Tiểu Thăng. Muốn tìm số này, đối với hắn mà nói thì không có gì khó khăn.

Giờ phút này, Bạch Tiểu Thăng đang pha trà cho chính mình, miệng còn lẩm bẩm.

- Sao Vi Vi vẫn chưa trở lại, đi đường lại mất thời gian như vậy sao?

Lúc đang lẩm bẩm thì điện thoại trong phòng vang lên.

Bạch Tiểu Thăng đi tới nhấc điện thoại.

- Alo.

- Alo! Là Bạch tổng, Bạch Tiểu Thăng sao! Tôi là Doãn Đông Lôi!

Doãn Đông Lôi nói to với đầy lực lượng, sau đó cười một tràng.

- Ha ha ha...

- Cạch!

Âm thanh cúp điện thoại ở phía bên kia truyền tới!

Âm thanh "Tút tút" báo bận vang lên, làm Doãn Đông Lôi đang nhe răng cười choáng váng.

Bên kia, Bạch Tiểu Thăng mắng một câu.

- Đồ thần kinh!

Chỉ có Doãn Hạo Nhiên mới có tư cách cùng mình nói chuyện, tên thần kinh này cũng xứng sao!

Sững sờ nhìn điện thoại di động ba giây, Doãn Đông Lôi tức đến phát run.

- Mẹ nó, tắt điện thoại của mình, mình còn chưa nói gì mà! Đây là hắn xem thường mình à!

Doãn Đông Lôi lại tiếp tục gọi, tức đến mức bàn tay run rẩy.

- Alo.

- Họ Bạch, tôi là Doãn Đông...

- Cạch!

- Tút tút...

Lúc này lại càng nhanh, Doãn Đông Lôi phát điên liền đổi điện thoại khác, lại gọi.

- Alo.

Ở bên kia truyền đến âm thanh của Bạch Tiểu Thăng.

- Cậu không quan tâm đến sống chết của Lâm Vi Vi thì có thể tắt máy!

Doãn Đông Lôi nói nhanh một câu.

Rốt cục, Bạch Tiểu Thăng cũng không có tắt điện thoại nữa.

- Cậu nói cái gì? !

Bạch Tiểu Thăng nói với giọng đầy âm trầm.

- Bạch tổng, cậu không tắt điện thoại à!

Doãn Đông Lôi chế giễu.

- Cậu có phải là không liên lạc được với Lâm Vi Vi, Vậy hãy tìm tôi đi...

- Cạch!

Điện thoại vang lên tiếng tắt máy.

- Họ Bạch! Mày lại dám tắt cuộc gọi của tao. Con mẹ nó, mày có thể để cho tao nói hết không!

Doãn Đông Lôi như bị điên, nhìn điện thoại di động gào thét.

Bạn cần đăng nhập để bình luận