Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2474: Bóng ma trong bóng tối (1)

Anh em Lame xem như rất vui vẻ tiếp nhận “chuyện đưa tiền” cho Bạch Tiểu Thăng kiến nghị, cũng khiến cho Lâm Vi Vi không nhịn được trêu chọc một câu.

Hai người rõ ràng luôn miệng nói tới "đạo đức nghề nghiệp", xem ra cũng chỉ thường thôi, cuối cùng là được viên đạn bọc tiền vàng.

Đương nhiên, bọn họ làm "buôn bán", nói tới bốn ngữ "Đạo đức nghề nghiệp" này nghe cũng châm chọc.

- Thưa cô, thật ra vừa rồi cô nói rất đúng, bây giờ đồ này có thể tới tay hoàn toàn là nhờ thủ đoạn và công lao của ngài. Chúng tôi chỉ là cống hiến chút sức mọn, thậm chí có tham dự hay không cũng được, nếu dựa vào hai người chúng tôi, sợ rằng tàu đến bờ cũng không biết rõ đồ ở đâu.

Lame thấy Lâm Vi Vi đùa cợt, vẻ mặt trái lại thành khẩn nói với Lâm Vi Vi như thế.

Lần này anh ta thấu tình đạt lý, ngược lại làm cho Lâm Vi Vi cảm thấy xuôi tai.

Sau đó, Lame lại nói với Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh:

- Còn nữa, thật ra chúng ta có thể gặp nhau cũng là một duyên phận. Lại nói, các người không phải là thả cho chúng tôi một đường sống sao? Hai chúng tôi cũng không phải là người không biết báo đáp. Ngoài ra, Butch nói muốn đổi nghề cũng là sự thật. Ôi, bây giờ ngành này có áp lực cạnh tranh lớn lắm. Cho nên, chúng ta làm vậy có tính là thức thời không.

Lame thành thật nói một lúc, ngược lại thật sự khiến cho người ta rất xúc động.

Nhưng vào lúc này, Butch bên cạnh lại mím môi, khẽ lẩm bẩm.

- Thật ra còn các người cho tiền đủ nhiều, năm triệu đấy. Hợp đồng lớn này có một triệu, đây cũng vụ làm ăn lớn nhất của chúng tôi trong gần ba năm qua. Năm triệu đủ để chúng tôi tiêu xài xả láng, du lịch vòng quanh trái đất rồi.

- Cậu ngậm miệng!

Lame nghe vậy chợt biến sắc, khẽ mắng Butch.

Mọi người nghe được đã nghe được lời Butch nói.

Vừa rồi Lâm Vi Vi còn có mấy phần xúc động, nghe nói tới đây lập tức trợn trừng mắt nhìn hai người.

Bạch Tiểu Thăng cười, bảo Lâm Vi Vi lấy ra sẵn một tờ chi phiếu, lại nói với Lame:

- Nói chung, đây là do các người nên được.

- Nhưng các ngươi phải giữ bí mật về chuyện tìm được đồ, không thể nói với bất kỳ kẻ nào, đặc biệt là người thuê các người ban đầu. Các người có thể làm được không?

Bạch Tiểu Thăng cầm tờ chi phiếu từ chỗ của Lâm Vi Vi, giơ cao trong tay hỏi hai người.

- Chúng tôi sẽ nói thật là không tìm ra được, cùng lắm người thuê không trả tiền nữa, cũng sẽ không dây dưa chúng ta. Trong chuyện này, chúng tôi tuyệt đối sẽ không để lộ một chút tin tức nào!

Trong ánh mắt Lame hoàn toàn chỉ còn lại tấm séc kia, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào đó.

Vẻ mặt của Butch cũng không khác lắm.

Bạch Tiểu Thăng nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của hai người, mỉm cười, đẩy chi phiếu về phía trước.

Hai tay Lame vồ tới, đoạt lấy chi phiếu, hai tay bảo vệ, vừa nhìn chữ số phía trên vừa cười khúc khích.

Butch ở bên cạnh vừa muốn cầm sang xem nhưng không dám, sốt ruột vò đầu bứt tai, thò cổ nhìn.

Bộ dáng này của bọn họ thật sự khiến cho Lâm Vi Vi cảm thấy buồn cười.

- Vậy không có chuyện gì nữa, chúng tôi lại đi trước đây!

Lame nhanh chóng cất chi phiếu vào trong người, mỉm cười nói với ba người Bạch Tiểu Thăng.

- Còn có một việc.

Bạch Tiểu Thăng gọi bọn họ lại cố ý dặn dò:

- Các người đã lộ mặt ở chỗ ông già người da trắng kia, thời gian còn lại ở trên tàu, tốt nhất đừng xuất hiện ở trước mắt ông ta.

Anh em Lame nghe vậy liên tục gật đầu.

- Để tránh rắc rối, chúng tôi về sẽ tìm người đổi phòng, chúng tôi đổi phòng bình thường với người ta, cũng không ở cùng một tầng với bọn họ, chắc chắn sẽ không gặp được.

Lame nói.

Bạch Tiểu Thăng khẽ gật đầu, biểu thị khen ngợi:

- Được, như vậy gặp lại sau, hai vị.

- Tạm biệt tạm biệt!

Anh em Lame luôn miệng nói xong liền vui vẻ rời đi.

Thấy bọn họ đi xa, Bạch Tiểu Thăng vỗ một cái vào Lôi Nghênh bên cạnh, ghé sát bên tai anh ta nói vài câu.

Lúc này Lôi Nghênh gật đầu và đứng dậy rời đi.

- Anh Tiểu Thăng, anh bảo Lôi Nghênh làm gì vậy?

Lâm Vi Vi thấy thế, không khỏi tò mò hỏi thăm.

Bạch Tiểu Thăng giơ cao điện thoại, khẽ cười nói:

- Ở đây không tiện nói chuyện, chúng ta về phòng trước đã. Cô vẫn phải giúp tôi sắp xếp lại thu hoạch lần này đấy.

Bạch Tiểu Thăng nói thu hoạch, tất nhiên là phần tài liệu mật có liên quan đến công ty HBB - doanh nghiệp quan trọng của tập đoàn.

Lâm Vi Vi liên tục gật đầu, cô thật ra cũng cảm thấy rất hứng thú về điều này.

Tại sao Bạch Tiểu Thăng lại coi trọng như vậy? Nội dung trong rốt cuộc dính dáng tới cái gì? Tất cả những điều này đều làm cô rất tò mò.

Hai người không nói gì nữa, đứng dậy quay về phòng.

Không nói tới bên này nữa.

Bên kia, Lame, Butch quay trở về phòng sang trọng của mình, lấy chút đồ tùy thân rồi lại từ một chỗ cầu thang yên tĩnh đi xuống tầng dưới.

Dọc đường đi, bọn họ đều để ý sau lưng và xung quanh, dáng vẻ có phần lén lút.

Thật ra hai người đàn ông này cũng không mang theo nhiều đồ, lúc lấy đồ rời đi cũng đi lại vội vàng, bọn họ không nói một lời nào với nhau.

Tâm trạng vui vẻ, hưng phấn, mừng rỡ khi nhận được khoản lớn năm triệu này, hình như đều hết sạch, hoặc vào giờ phút này đã được che giấu một cách hoàn mỹ.

Chờ đến tầng dưới, hai người bảy rẽ tám ngoặt, đi thẳng tới một góc yên tĩnh trong khu nhà ở.

Bởi cấu tạo của thân tàu, ở đây chỉ có bốn phòng bình thường, hơn nữa căn hộ thật sự không tốt, cho dù là khi có nhiều khách cũng không có ai muốn đặt.

Sau khi đến hàng lang bên kia, anh em Lame vừa thả đồ xuống, ai nấy lại tra xét khắp nơi một lượt.

Có thể nói là hành động ăn ý, hơn nữa rất chuyên nghiệp.

Nếu để cho Lâm Vi Vi thấy được hai anh em Lame vụng về còn có thể làm ra vẻ cận thận như vậy, tất nhiên sẽ đặc biệt giật mình.

Không thấy có bóng người nào, anh em Lame mới chạy về phía cửa phòng.

Đối mặt với bốn cánh cửa, hai người dừng lại.

- Anh ở phòng nào?

Lame giống như ảo thuật lấy từ trong túi ra bốn tấm thẻ phòng.

Bọn họ không ngờ đã sớm đặt bốn phòng bình thường ở khoang tàu này, nếu lại thêm hai phòng sang trọng trên tầng hai, không ngờ lúc đầu bọn họ đã đặt sáu phòng.

Butch cười nhạt, tùy tiện rút ra một tấm thẻ phòng, liếc nhìn nói:

- Cái này là được rồi.

Sau đó, Butch đi về phía căn phòng đã chọn, Lame cũng chọn cho mình một thẻ phòng, chính là phòng bên cạnh.

Khi mỗi người mở cửa, Lame vẫn nói:

- Tự nhiên được năm triệu, sau này tôi sẽ gửi phần của anh vào tài khoản của anh.

Butch đã mở cửa phòng, bước nhanh vào trong, giọng nói vọng tới:

- Có thể.

Sau đó, cửa phòng đóng lại.

Thật là một tên béo kiêu ngạo, nhưng lại là một bạn hợp tác không tệ!

Lame cười, cũng đẩy cửa phòng ra và cầm theo hành lý bước vào.

Phòng bình thường này lại ở góc này, căn hộ kỳ quái, không thoải mái bằng tầng trên.

Lame đóng cửa phòng, trong lúc mơ hồ hình như nghe được có tiếng nhạc vọng tới, anh ta lập tức tò mò đi tới bức tường nghiêng tai lắng nghe, sau đó trong miệng khẽ thì thầm nói:

- Tên mập đáng chết đang nghe nhạc sao? Hiệu quả cách âm ở đây chán thật.

Lame lầm bầm xong lại đặt hành lý ở bên giường, suy nghĩ một lát thì đi vào phòng vệ sinh đóng cửa lại, hình như cảm thấy hiệu quả cách âm ở nào còn tốt, càng dễ dàng gọi điện thoại hơn.

Sau đó, Lame lấy điện thoại di động ra, tìm một số và gọi đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận